Chương trước
Chương sau
Tình huống ngoài dự đoán khiến mọi người chấn kinh.
Tiêu Nam Phong lẩm bẩm nói: “Nương…”
Một tiếng này dường như là đánh thức thần trí của Nghiêm Doanh, lông mi bà khẽ run rẩy, rút dao găm ra, miệng vết thương sau lưng Tiêu Chính An chảy càng nhiều máu, lảo đảo một bước, ông ta quỳ rạp xuống đất, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt của ông ta rất nhanh tái nhợt. Chậm rãi, ông ta nhìn về phía người phụ nữ kia.
“Keng” một tiếng, dao găm rơi xuống đất, Nghiêm Doanh nhẹ nhàng chớp mắt, bà thì thầm: “Ngươi không nên xuống tay với con ta…”
Hành động này dường như đã tiêu phí tất cả sức lực của bà, Nghiêm Doanh vô lực lui ra phía sau một bước, Tiêu Nam Phong gọi một tiếng “Nương”, vội vàng tiến lên đỡ mẫu thân mình.
“Cha!” Tiêu Bắc Phong lại vọt tới bên cạnh Tiêu Chính An, hắn vội la lên: “Liễu cô nương, cô cứu cha ta với!”
“À… Ừm!” Minh Châu sửng sốt trong chốc lát, mới bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Chính An, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền nói: “Ta cần một nơi sạch sẽ để cầm máu cho Tiêu lão gia!”
“Được!” Tiêu Bắc Phong lại vội vàng cõng Tiêu Chính An lên, bước nhanh vào trong phòng.
Khi ngang qua bên cạnh Nghiêm Doanh, đôi mắt đen nhánh của Tiêu Chính An giống như mặt hồ phẳng lặng, rốt cuộc nổi lên một tia gợn sóng, “Hận ta đi, ngươi càng hận ta… ta mới càng vui vẻ.”
Ánh mắt Nghiêm Doanh bất động, thần sắc cũng không biến đổi, bà không nói lời nào, một lúc lâu sau, bà bình tĩnh nói: “Xong một dao này… Ta sẽ chẳng còn hận ngươi.”
Ánh mắt Tiêu Chính An run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tiêu Bắc Phong nhìn mẫu thân, cúi đầu cõng Tiêu Chính An vào phòng.
Hồng Đậu giật nhẹ tay A Miên, “Làm sao bây giờ? Chuyện dường như đã vượt quá tầm kiểm soát.”
“Không cần lo lắng.” Khóe môi A Miên mỉm cười, tâm tình tốt xoa đầu Hồng Đậu, “Tất cả những việc này cũng không liên quan gì tới chúng ta cả. Xem kịch mới là thú vui của chúng ta.”
Mí mắt Hồng Đậu giật giật, “A Miên, tính cách chàng thật ác liệt.”
“Nhưng Hồng Đậu lại thích ta như vậy, chẳng phải sao?” Hắn nhướng mày cười, phong hoa tuyệt đại, thần thái hiện vẻ tự hào.
Hồng Đậu không còn lời gì để nói.
“Nương…” Bên kia Tiêu Nam Phong đỡ mẫu thân ngồi xuống ghế đá, hắn quan tâm hỏi: “Thân thể người có khỏe không?”
“Ta không sao.” Nghiêm Doanh dịu dàng khẽ cười, bà nâng tay lên, ống tay áo hơi mỏng khẽ trượt xuống, lộ ra cẳng tay càng thêm trắng nõn. Bà cầm tay Tiêu Nam Phong, “Nam Phong, thấy con không có việc gì, ta liền an tâm.”
Tiêu Nam Phong nghĩ thầm, tuy cha hắn coi hắn như một quân cờ để lợi dụng, nhưng ít ra mẫu thân vẫn thật sự yêu thương hắn, chuyện tới bây giờ, hắn đã hiểu rõ tất cả, “Nương, bên ngoài gió lớn, con đưa người trở về phòng được không?”
“Nam Phong.” Nghiêm Doanh hơi dừng một chút, hỏi: “Con không còn chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
“Con…” Giữa mày Tiêu Nam Phong nhíu chặt, hắn nhìn sang bên kia, trong căn phòng đó, Minh Châu nhất định đang nỗ lực cứu trị phụ thân hắn. Một lát sau, hắn dời ánh mắt về phía Nghiêm Doanh, “Chuyện của…nương Bắc Phong năm đó, thật sự do nương mật báo sao?”
Nghiêm Doanh biết hắn nhất định muốn hỏi điều này, bà đã chuẩn bị tốt câu trả lời từ lâu, bởi vậy, sắc mặt bà không thay đổi nói: “Đúng là ta.”
Tiêu Nam Phong hiện vẻ mặt ‘quả nhiên không ngoài dự đoán’, chỉ là hơi cảm thấy thất vọng.
Nghiêm Doanh lại nhìn người bên kia, “Hai vị… Là bằng hữu của Nam Phong sao?”
“Phu nhân, chào bà, ta là Phương Hồng Đậu.” Hồng Đậu có chút xấu hổ, nàng lại chỉ chỉ A Miên bên cạnh nói: “Vị này chính là… vị hôn phu của ta.”
A Miên khẽ gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.