Chương trước
Chương sau
Tiêu Nam Phong nói: “Đây không phải đền bù, từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn nỗ lực hơn ta, kiên cường hơn ta, cũng hiểu chuyện hơn ta. Vị trí người thừa kế Tiêu gia nên là của ngươi! Tiêu Bắc Phong, đây là thứ ngươi nên có được. Chỉ cần ta gánh tội mưu hại mẫu thân, vậy cha mẹ sẽ không thể giữ nguyên quy củ đích trưởng tử kế thừa gì đó. Tiêu gia ở trên tay ngươi nhất định sẽ phát triển càng tốt hơn.”
“Huynh nói linh tinh gì thế!?” Tiêu Bắc Phong không biết cảm xúc hiện tại nơi đáy lòng mình ra sao, chỉ có thể phát tác tức giận, “Ai cần huynh gánh giúp tội danh gì? Người hạ độc nương căn bản không phải là ta!”
Tiêu Nam Phong khựng lại, “Cái gì?”
Vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ trình diễn một hồi tiết mục huynh đệ vướng mắc, lại không nghĩ tới chuyện càng trở nên khó bề phân biệt, Hồng Đậu không khỏi dồn hết mười hai vạn phần chú ý.
Tiêu Bắc Phong cắn răng nói: “Cái vẻ mặt không dám tin này của huynh là có ý gì? Tiêu Nam Phong, đừng nói trước hôm nay ta vẫn không biết thân thế của mình, mà cho dù ta đã biết, ta cũng sẽ không hạ độc mẫu thân, ta lại càng không… càng không giá họa chuyện này cho huynh! Tiêu Bắc Phong ta… ở trong mắt huynh chẳng lẽ lại đê tiện như vậy!?”
Tiêu Bắc Phong dưới cơn giận dữ đập nát cả cái bàn.
Ngày thường tất cả mọi người đều nói hắn là một quân tử, tính tình rất tốt, nhưng một người tốt tính lại không có nghĩa hắn không biết giận, huống chi những chuyện hắn liên tiếp biết được trong hôm nay đã khiến hắn chịu đả kích không nhỏ, ví dụ như, hắn không phải con thân sinh của cha mẹ, ví dụ như, mẫu thân ruột thịt của hắn thế mà lại phản bội phụ thân hắn tư thông với người ta, lại ví dụ như, vị đại ca này của hắn từ nhỏ đến lớn vẫn tỏ ra hư hỏng hết thuốc chữa chỉ vì muốn nhường vị trí người thừa kế Tiêu gia cho hắn!
Tất cả chuyện này dồn hết vào nhau, Tiêu Bắc Phong căn bản là chưa có thời gian để tiêu hóa!
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Nam Phong, lại nhìn về phía Tiêu Bắc Phong, “Ta cũng không tin Tiêu nhị thiếu gia sẽ là người hạ độc. Nhị thiếu gia, lần này ngươi tới đây là vì có manh mối khác?”
“Xin lỗi…” Đối mặt với Minh Châu, thái độ của Tiêu Bắc Phong lúc này mới tốt hơn một chút, “Ta đã tra xét từng nha hoàn, thị vệ. Vào ngày hôm đó, không ai thấy có người nào từng ra vào phòng của… đại ca.”
Bất luận nói thế nào, tới hiện tại, hắn vẫn nguyện ý gọi Tiêu Nam Phong một tiếng đại ca.
“Ta cả gan hỏi một câu.” A Miên bỗng nhiên khách khí hỏi: “Không biết … tình cảm giữa Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân thế nào?”
Tiêu Nam Phong nói: “Tình cảm của cha mẹ vẫn luôn rất tốt. Từ khi ta có ký ức đến nay, vẫn chưa từng thấy họ cãi nhau, thậm chí ngay cả ý kiến bất đồng cũng không có… A Miên công tử, ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
Tất cả mọi người nhìn về phía A Miên, A Miên lại mỉm cười nhìn về phía Hồng Đậu.
Hồng Đậu nghi hoặc chớp mắt, không hiểu vì sao hắn lại muốn nhìn mình. Tiếp theo, nàng sáng tỏ nói: “Một đôi phu thê dù tình cảm có tốt đến mấy thì sao có thể không bao giờ giận dỗi đây? Một đồ vật hoàn mỹ vô khuyết sẽ cần phải tỉ mỉ giữ gìn, nhưng nếu quá mức tỉ mỉ giữ gìn một mối quan hệ, sớm hay muộn gì cũng sẽ mệt.”
Minh Châu nói: “Nhưng Tiêu phu nhân ốm đau trên giường, Tiêu lão gia cũng hết sức khẩn trương lo lắng.”
“Không sai!” Tiêu Bắc Phong cũng nói: “Thân thể nương không tốt, cha cũng thường xuyên tự mình chăm sóc, ông cũng chưa từng oán trách bao giờ cả.”
“Một đồ vật càng hoàn mỹ, lại càng có khả năng là giả.” Hồng Đậu hỏi: “Thuốc Tiêu phu nhân uống chính là do Tiêu lão gia nấu sao?”
“Không phải.” Tiêu Nam Phong nói: “Thuốc uống của nương vẫn luôn do Tần ma ma nấu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.