Hồng Đậu cười ha hả, “Ngươi nói dễ nghe như vậy, ai biết được có phải ngươi vừa quay đầu đi sẽ lại tính toán nhường Minh Châu cho đệ đệ ngươi không.” “Sẽ không!” Tiêu Nam Phong theo bản năng trả lời xong, lại rũ mắt nhìn dung nhan ngủ say của Minh Châu, trong mắt hắn ánh lên vẻ kiên định vững vàng. Hắn nắm tay Minh Châu càng thêm chặt mà nói: “Ta sẽ không nhường Minh Châu cho bất cứ kẻ nào.” Hồng Đậu bỗng nhiên thở dài, “Được rồi, Minh Châu, vậy là đủ rồi chứ.” Minh Châu mở mắt, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Tiêu Nam Phong, nàng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. “Minh Châu, nàng không sao chứ?” Tiêu Nam Phong ngạc nhiên, ngay cả Minh Châu nắm lấy tay mình lúc nào cũng không biết. Hồng Đậu kéo kéo tay A Miên, A Miên hiểu ý, cùng nàng ra khỏi phòng. Hồng Đậu đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói: “Chuyện còn lại liền giao cho chính họ giải quyết thôi.” “Hồng Đậu hóa ra còn có thiên phú làm Hồng Nương* (bà mối).” “Chàng cũng đừng cười ta.” Hồng Đậu hết sức ngượng ngùng, “Nói thế nào thì chuyện này cũng do ta gây ra, hiện tại có thể có kết cục viên mãn, ta rốt cuộc cũng không cần tiếp tục tự trách như vậy. Tiếp theo, cũng chỉ còn chuyện Tiêu Nam Phong bị hãm hại thôi.” “Khi Hồng Đậu và Liễu cô nương nói chuyện phiếm, có thêm được tin tức hữu dụng gì không?” Hồng Đậu gật gật đầu, “Minh Châu nói cho ta biết, đúng là Tiêu phu nhân trúng độc, nhưng độc đó lại là loại thuốc độc mãn tính, phải chậm rãi tích lũy, lan ra từng chút một trong thân thể người. Nàng còn nói, chuyện Tiêu phu nhân trúng độc, ít nhất cũng phải mười mấy năm, tuy nói đúng là đã lục soát ra thuốc độc trong phòng Tiêu Nam Phong, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra điều này, Tiêu phủ đã bắt đầu phái người truy bắt hắn.” “Thì ra là thế.” A Miên nhất thời như suy nghĩ điều gì. “Vậy còn chàng?” Hồng Đậu nắm lấy tay A Miên, ngọt ngào hỏi: “Chàng có được tin tức hữu dụng gì từ phía Tiêu Nam Phong không?” Tiêu Nam Phong vốn không muốn nói ra chuyện địa đạo cho người khác, nhưng Hồng Đậu tin tưởng, kỹ năng xã giao của A Miên chính là hạng nhất. Hắn và Tiêu Nam Phong cùng đứng ngoài cửa lâu như vậy, nhất định đã có thể hỏi ra chuyện gì đó. Quả nhiên, A Miên hơi khom lưng, in lại một nụ hôn trên ấn đường nàng, sau đó nói: “Địa đạo kia, là do Tiêu Nam Phong ngẫu nhiên phát hiện trong lúc lén theo sau phụ thân hắn.” “Tiêu lão gia?” “Đúng vậy.” A Miên lại nói: “Không chỉ thế, Tiêu đại thiếu gia còn biết vị cô nương tên Sanh Nhi kia là ai.” “Là ai?” Trực giác của Hồng Đậu mách bảo, phía sau điều này khẳng định có bát quái. A Miên cười nói: “Vị Sanh Nhi tiểu thư kia, là muội muội của Tiêu lão gia.” “Muội muội?” Hồng Đậu nhíu mày, nàng vốn đang tưởng đó là tình nhân cũ gì đó của Tiêu Chính An, vậy thì suy đoán của nàng mới có thể thành lập. A Miên nói: “Tiêu Sanh đã qua đời vào hai mươi bốn năm trước, nghe nói là do Tiêu Sanh bị nhà chồng hưu bỏ nên tự sát mà chết. Chuyện này cũng không vinh quang gì, cho nên Tiêu lão gia vẫn ngậm miệng không đề cập tới chuyện của Tiêu Sanh, cũng bởi vậy mà con cháu Tiêu gia cũng không biết Tiêu phủ đã từng có một vị tiểu thư.” “Vậy thì sao Tiêu Nam Phong lại biết?” “Khi còn bé, trong lúc ngẫu nhiên, hắn nghe được Tiêu phu nhân và Tần ma ma nói chuyện.” A Miên nói: “Hắn không chỉ biết được sự tồn tại của Tiêu Sanh, mà còn biết… Tiêu nhị thiếu gia kỳ thật cũng không phải con ruột của Tiêu phu nhân, mà là con của Tiêu Sanh và chồng cũ.” Hóa ra là lúc Tiêu Sanh bị hưu bỏ trở lại Tiêu gia mới phát hiện mình có thai. Sau khi sinh hạ đứa trẻ, nàng liền thắt cổ tự sát. Hồng Đậu càng cảm thấy chuyện khó bề phân biệt, nàng rất khó xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, liền đau đầu nhíu mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]