Chương trước
Chương sau
Có đôi khi nói tình yêu cũng có thể “làm” ra được, những lời này quả thật không sai.
Đối với hiểu biết về Tiêu Nam Phong, Minh Châu mới đầu cũng chỉ giống những người khác, cảm thấy hắn chính là một đại thiếu gia bị chiều hư. Khi xảy ra chuyện Tiêu phu nhân trúng độc, nàng lại thấp thoáng cảm thấy, Tiêu Nam Phong cũng không đơn giản như những gì hắn thể hiện ra ngoài, lại tới sau đó… quan hệ giữa bọn họ xảy ra biến đổi về chất.
Nói thực ra, cho dù là lúc động tình, nhưng Tiêu Nam Phong nói năng nhỏ nhẹ với nàng quả thực cũng khiến nàng có cảm giác khác biệt.
Minh Châu bỗng nhiên tò mò, Tiêu Nam Phong kỳ thật có thể rất ôn nhu, nhưng vì sao bên ngoài hắn lại muốn tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh đến thế?
Khi một nữ nhân cảm thấy tò mò đối với một nam nhân, đây chính là dấu hiệu nàng ta sắp thích hắn.
“Ôi…” Minh Châu bỗng nhiên thở dài, “Sao ta lại coi trọng Tiêu Nam Phong đây?”
Nàng tự nhận trước kia mình thích Thẩm Lạc Ngôn, mà Thẩm Lạc Ngôn cũng có thể coi là mẫu người lý tưởng trong suy nghĩ của nàng. Nhưng cái tên Tiêu Nam Phong này! Hoàn toàn ngược lại với mẫu người lý tưởng của nàng đó! Sao mắt nàng lại bị mù mà coi trọng hắn đây!?
Minh Châu nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hồng Đậu thấp giọng ho khan một tiếng, nàng khẽ hắng giọng, lại chuẩn bị cảm xúc trong chốc lát, mới không quá tự tin mà nói: “Minh Châu… kỳ thật ngươi và Tiêu Nam Phong xảy ra chuyện đó, là… là do ta.”
“Có ý gì?” Minh Châu khó hiểu.
Hồng Đậu thấy vẻ mặt mờ mịt của Minh Châu thì càng chột dạ, nàng hít sâu một chút, lưu loát nói hết một câu, “Kỳ thật là vì ta muốn trả thù Tiêu Nam Phong dùng Hợp Hoan hương với ta, nên ta đã thả Hợp Hoan hương vào đồ ăn của hắn, cho nên các ngươi mới xảy ra chuyện như vậy!”
Một hơi nói xong, Trong lòng Hồng Đậu giống như có tảng đá rơi xuống. Cứ luôn nghẹn chuyện này, trong lòng nàng liền tràn đầy cảm giác tội lỗi. Nói ra rồi, lòng nàng liền dễ chịu hơn.
Nhưng hiện tại, nàng lại mang tâm tình thấp thỏm chờ Minh Châu đáp lại.
Hồng Đậu trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi nàng nói xong, Minh Châu chỉ hết sức bình thản “Ồ” một tiếng, “Ta đã sớm biết chuyện này.”
“Đã, đã sớm biết?”
“Đúng vậy.” Minh Châu bình tĩnh uống ngụm trà, “Tiêu Nam Phong bỗng nhiên động dục, cản cũng không cản nổi, tư thái điên cuồng như vậy, nhất định là do đã ăn loại dược thúc tình nào đó. Hắn không thể nào tự mình ăn, mà trong phủ chúng ta lại không có ai khác vướng mắc ân oán với hắn, suy nghĩ một chút, khẳng định cũng chỉ có thể do phu nhân làm.”
Đây là câu trả lời khiến người ta ngoài ý muốn, Hồng Đậu lại càng thêm xấu hổ, “Minh Châu, ta không có ý định…”
“Ta biết, phu nhân không có ý định hại ta, chuyện này chỉ có thể nói là vừa khéo, ta cũng chưa từng trách ngươi, chỉ là…” Minh Châu cảm thán, “Trước kia ta khiến phu nhân ngửi phải thúc tình hương, lần này phu nhân khiến ta thua bởi Hợp Hoan hương, không thể không nói vận mệnh đúng là một thứ rất thần kỳ, chẳng qua… phu nhân không ở bên Thẩm Trang chủ, mà ta và Tiêu Nam Phong cũng…”
Minh Châu không nói nữa, nàng bắt đầu trầm mặc, tâm tình hiện tại cũng không coi là tốt.
Hồng Đậu lập tức nói: “Duyên phận đúng là một thứ thật kỳ diệu, nhưng Minh Châu ngươi cũng không cần bi quan như thế. Ngươi và Tiêu Nam Phong cũng đâu không giống ta và Thẩm Trang chủ. Ta và Thẩm Trang chủ đều không thích đối phương, mà ngươi và Tiêu Nam Phong lại đều có tình ý! Nếu cứ như vậy mà từ bỏ, chia tay, tương lai các ngươi nhất định sẽ hối hận cả đời!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.