Chương trước
Chương sau
Hồng Đậu đương nhiên muốn cứu Tiêu Bắc Phong. Nếu Tiêu Bắc Phong mà chết, vậy chính nàng sẽ đổ trách nhiệm lên đầu mình, nhưng Hồng Đậu vẫn chưa xuống nước, A Miên đã bắt được tay nàng.
Hồng Đậu vội la lên: "A Miên, mau thả ta ra, ta muốn đi cứu người!"
"Không cần phải phiền toái như thế." A Miên thản nhiên cười cười, lại nói một câu nhẹ bẫng: "Tiêu nhị thiếu gia, nếu ngươi xảy ra chuyện, chỉ sợ Tiêu gia sẽ trách tội Liễu cô nương. Liễu cô nương đã không còn người nhà nào khác, đến lúc đó đối mặt với Tiêu gia gây khó dễ, chỉ sợ..."
A Miên chưa nói hết, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể hiểu lời hắn có ý gì.
Tiếp theo, một kỳ tích xuất hiện!
Hồng Đậu mở to hai mắt, nhìn mặt hồ vốn ngay cả bọt khí cũng đã biến mất bỗng vọt lên một bóng người, nàng "Oa" một tiếng, ánh mắt nhìn A Miên đã không đơn giản là sùng bái nữa rồi.
A Miên chỉ cười, "Hồng Đậu cảm thấy ta rất lợi hại sao?"
"Ừm ừm!" Hồng Đậu liều mạng gật đầu.
A Miên lại cười, hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lập tức, Hồng Đậu liền nhón mũi chân lên, hôn môi hắn một cái.
A Miên mở đôi mắt cười, hết sức quyến rũ. Tuy nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này thật ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn rất vừa lòng.
Tiêu Bắc Phong cả người ướt lộc cộc đi tới chợt dừng chân, đại khái là lại có cảm giác bị dao nhỏ đâm "phập phập phập". Chẳng qua hiện tại có thể nói hắn đã quen rồi, vì thế hắn tiếp tục chán nản lê bước, đi lên bờ.
A Miên rất thân thiện mà vô hại nói: "Tiêu nhị thiếu gia, bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải kiên cường sống sót."
Tiêu Bắc Phong ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, tỏ vẻ không muốn nhìn hắn, thậm chí còn muốn tặng kèm A Miên hai chữ "Ha hả" thật to.
Hồng Đậu ngượng ngùng "Khụ" một tiếng, thấy Tiêu Bắc Phong ướt dầm dề, trên người còn đang nhỏ nước "tí tách", dáng vẻ đáng thương này thật sự khiến người ta không nhịn được mà đồng cảm. Nàng chỉ có thể hết sức cẩn thận khuyên giải: "Tiêu nhị thiếu gia, cái này... chuyện tình cảm có miễn cưỡng cũng không được, dưa hái xanh không ngọt, ngươi... ngươi vẫn nên nhìn thoáng một chút đi."
"Hồng Đậu nói không sai." A Miên cũng cười, "Nghĩ thoáng ra nào. Ngươi biết đấy, so với những người lầm tưởng con của thê tử mình và người đàn ông khác thành con thân sinh mà nuôi dưỡng, thì cảnh ngộ của ngươi đã tốt hơn rất nhiều."
Hồng Đậu lập tức nhéo eo A Miên, nhìn Tiêu Bắc Phong xấu hổ cười cười, "Tiêu nhị thiếu gia, ngươi đừng nghe A Miên nói bậy. Minh Châu không đồng ý ở bên ngươi chính là bởi nàng không muốn lừa gạt ngươi, cũng không muốn lợi dụng ngươi. Ta nghĩ, Minh Châu nhất định đã coi ngươi như bằng hữu."
"Phương cô nương..." Tiêu Bắc Phong rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu, tóc ướt dán lên mặt, khiến sắc mặt hắn càng có vẻ tái nhợt hơn. Hắn miễn cưỡng cười một cái còn khó coi hơn khóc, "Ngươi không cần an ủi ta, ta biết... Liễu cô nương không thích ta."
"Ách... Này..." Hồng Đậu không biết phải nói sao. Nàng thật sự không có kinh nghiệm khuyên bảo thanh niên thất tình, nàng cũng không dám đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía A Miên nữa. Nếu để A Miên nói chuyện, hắn vừa mở miệng có khi sẽ khiến Tiêu Bắc Phong càng muốn đi chết hơn.
Tiêu Bắc Phong nâng tay lên, lau qua đôi mắt, cũng không biết lau nước hay nước mắt nữa. Rốt cuộc, hắn tỏ vẻ bình thản nói: "Đúng như Phương cô nương nói, dưa hái xanh không ngọt, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Liễu cô nương có thể ở bên người nàng thích, ta... ta cũng thật lòng vui vẻ thay nàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.