Hồng Đậu đương nhiên muốn cứu Tiêu Bắc Phong. Nếu Tiêu Bắc Phong mà chết, vậy chính nàng sẽ đổ trách nhiệm lên đầu mình, nhưng Hồng Đậu vẫn chưa xuống nước, A Miên đã bắt được tay nàng.
Hồng Đậu vội la lên: "A Miên, mau thả ta ra, ta muốn đi cứu người!"
"Không cần phải phiền toái như thế." A Miên thản nhiên cười cười, lại nói một câu nhẹ bẫng: "Tiêu nhị thiếu gia, nếu ngươi xảy ra chuyện, chỉ sợ Tiêu gia sẽ trách tội Liễu cô nương. Liễu cô nương đã không còn người nhà nào khác, đến lúc đó đối mặt với Tiêu gia gây khó dễ, chỉ sợ..."
A Miên chưa nói hết, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể hiểu lời hắn có ý gì.
Tiếp theo, một kỳ tích xuất hiện!
Hồng Đậu mở to hai mắt, nhìn mặt hồ vốn ngay cả bọt khí cũng đã biến mất bỗng vọt lên một bóng người, nàng "Oa" một tiếng, ánh mắt nhìn A Miên đã không đơn giản là sùng bái nữa rồi.
A Miên chỉ cười, "Hồng Đậu cảm thấy ta rất lợi hại sao?"
"Ừm ừm!" Hồng Đậu liều mạng gật đầu.
A Miên lại cười, hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lập tức, Hồng Đậu liền nhón mũi chân lên, hôn môi hắn một cái.
A Miên mở đôi mắt cười, hết sức quyến rũ. Tuy nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này thật ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn rất vừa lòng.
Tiêu Bắc Phong cả người ướt lộc cộc đi tới chợt dừng chân, đại khái là lại có cảm giác bị dao nhỏ đâm "phập phập phập". Chẳng qua hiện tại có thể nói hắn đã quen rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-co-ay-khong-online/1473220/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.