Hồng Đậu không biết chữa thương, không còn cách nào, nàng chỉ có thể nghĩ đến việc tiếp tục mời Minh Châu trị thương giúp A Miên. Ở trong phòng A Miên, nàng nhìn hắn chậm rãi khôi phục dáng vẻ nam nhân, lại thay sang bộ đồ màu xanh lá. Sau khi đỡ hắn lên giường, nàng đang định sai Lục Y đi mời Minh Châu tới, A Miên đã bắt lấy tay nàng: "Vết thương này ta có thể xử lý."
"Dùng đám cổ độc đó của chàng để dưỡng thương chắc?" Hồng Đậu hỏi lại một câu, lại nói: "Ta không yên tâm như vậy, vẫn phải mời Minh Châu tới."
Lục Y đương nhiên là nghe theo Hồng Đậu, nàng ta vội nói: "Nô tỳ lập tức đến phòng chứa củi tìm Liễu cô nương!"
"Mau đi... Đợi đã!" Hồng Đậu gọi Lục Y lại, "Giờ Minh Châu đang ở phòng chứa củi?"
"Đúng rồi." Lục Y nói: "Liễu cô nương đi đưa thuốc cho Tiêu Nam Phong, hiện giờ còn chưa ra khỏi đó."
Hồng Đậu cảm thấy không ổn, khóe miệng nàng giật giật, ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà hỏi: "Chẳng phải đến chạng vạng Minh Châu mới đưa thuốc cho Tiêu Nam Phong sao?"
"Liễu cô nương nói chiều nay nàng muốn ra cửa hái thuốc, cho nên liền đưa thuốc giải trước cho Tiêu Nam Phong. Tiểu thư, có vấn đề gì à?"
Vấn đề rất lớn!
Hồng Đậu quay đầu lại, nói với A Miên: "Chàng ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt. Ta... Ta đi một lát sẽ về."
Dứt lời, nàng lập tức chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy tới phòng chứa củi. Phòng chứa củi vốn hẻo lánh, ngày thường cũng không có ai tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-co-ay-khong-online/1473203/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.