"A?" Lục Y nghi hoặc, "Tiểu thư, người quan tâm Tiêu Nam Phong như vậy làm gì?"
Hồng Đậu nói đầy vẻ chính đáng: "Hắn tuy rằng tính tình không tốt, nhưng vẫn là một người sống sờ sờ mà, chúng ta không thể để người ta chết chỉ vì người ta xấu tính được. đúng không? Lục Y, những gì Thẩm Trang chủ các ngươi dạy dỗ lúc trước, ngươi đều đã quên sao?"
"Trang chủ nói tội phạm cũng có tôn nghiêm... Lục Y chưa quên."
"Cho nên ngươi hãy có lòng tốt mà đi đưa cơm cho hắn, hiện giờ hắn nhất định đang đói bụng." Hồng Đậu lại hết sức thần bí ngoắc ngoắc ngón tay, Lục Y lập tức ghé tai qua đó, Hồng Đậu lấy ra một gói giấy, "Nhớ rõ, ngươi hãy bỏ viên thuốc trong gói này vào đồ ăn, việc còn lại ngươi không cần quan tâm nữa."
"Thuốc?"
"Ngươi không biết, Tiêu Nam Phong có bệnh kín, cần ăn chút thuốc này." Hồng Đậu nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Ngươi đưa cơm đến rồi lập tức rời đi, về đây báo lại cho ta biết, đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu!" Lục Y tiếp nhận đồ, "Nô tỳ lập tức đi đưa cơm cho Tiêu Nam Phong!"
Dứt lời, Lục Y liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hồng Đậu rót cho mình tách trà, trong lòng hừ hừ nói, Tiêu Nam Phong dám tính kế nàng, vậy nhất định sẽ phải trả giá đắt. Vẫn may là lúc rời khỏi địa đạo, nàng đã nhặt viên Hợp Hoan hương kia lên. Nàng sẽ cho Tiêu Nam Phong biết thế nào là gậy ông đập lưng ông. Chẳng qua, Tiêu Nam Phong có thể sẽ không giống nàng, hắn bị nhốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-co-ay-khong-online/1473200/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.