Chương trước
Chương sau
Một câu kia của Hồng Đậu, từ đó về sau đều không hề nhắc tới nữa, tựa như nàng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Khi thấy A Miên khôi phục dáng vẻ mặc nữ trang, Minh Châu liền đoán ra thân phận của hắn. Chẳng qua nàng cũng không định báo thù. Nói thực ra, nếu không nể tình Liễu Hành Chi là người cùng tộc, nàng còn không thèm nhặt xác cho hắn.
Vết thương của A Miên khôi phục rất tốt, hắn đã có thể hành động tự nhiên. Cũng đúng lúc này, Minh Châu cười hì hì tìm được Hồng Đậu đang cùng A Miên phơi nắng ở trong sân, "Phu nhân, chúng ta đi du hồ đi!"
"Du hồ?" Hồng Đậu nhìn Minh Châu mà hỏi: "Nhưng gần đây không phải ngươi vẫn luôn bị Tiêu Nam Phong quấn lấy à? Lúc này ra ngoài liệu có gặp phải phiền toái không?"
"Không cần lo, tuy rằng Tiêu Nam Phong biết võ, nhưng hắn không phải đối thủ của ta." Minh Châu ôm cánh tay, không chút để ý nói: "Cho dù lần đó Tiêu Nam Phong tới cửa gây chuyện, nếu phu nhân không ra tay giúp ta, ta cũng có thể ra tay đánh hắn răng rơi đầy đất. Quả thực Minh gia "châm vàng" chúng ta hiện đang lánh đời, nhưng thủ đoạn âm thầm đối phó người ta vẫn còn nhiều lắm."
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi chỉ cần đối phó với một đại thiếu gia thương hộ bị chiều hư?
Hồng Đậu ở Liễu phủ nhiều ngày như vậy, cũng thật sự muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng nàng nhìn A Miên không nói một câu, lại không nỡ bỏ lại hắn, "Hay ta vẫn không đi thì hơn. A Miên hiện đang bị người ta đuổi giết, nếu ta rời đi, những người đó lại đến đây, A Miên sẽ có nguy hiểm."
"Phu nhân ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần A Miên ở trong Liễu phủ, người Miêu Cương cũng không dám tiến vào. Rốt cuộc thì Minh gia chúng ta vẫn có chuyên môn khắc chế Miêu Cương, bọn họ muốn tiến vào, vậy cũng phải xem có còn mạng để đi ra không nữa."
A Miên cũng cười cười, "Hồng Đậu, ngươi cứ đi du hồ cùng Liễu cô nương đi, không cần lo lắng cho ta."
"Kia... Thôi được." Tuy Hồng Đậu đồng ý, nhưng nàng cũng liên tiếp dặn dò vài câu, tóm lại chính là bảo A Miên chú ý an toàn, một khi có chuyện thì nhất định phải dùng Tử Mẫu cổ thông báo cho nàng.
A Miên đều nhất nhất đồng ý, lúc này Hồng Đậu mới yên tâm đi theo Minh Châu ra khỏi Liễu gia.
Bên bờ sông Giang Nam, dương liễu buông rủ.
Hồng Đậu nhìn Minh Châu mặc cả với một nhà đò, trong tầm mắt lại xuất hiện một người nam nhân.
Tiêu Bắc Phong phong độ nhẹ nhàng đi tới, hắn cực kỳ lịch sự chắp tay nói: "Hai vị cô nương, chúng ta lại gặp mặt."
"Tiêu nhị thiếu gia." Minh Châu lập tức khẽ cười, "Ta còn chưa đa tạ ngươi phái người đưa kim thoa* tới. Đồ vật quý báu như thế, ta nhận cũng rất ngại."
(*)Kim thoa: Trâm cài tóc bằng vàng.
"Liễu cô nương nói quá lời." Tiêu Bắc Phong thoạt nhìn có chút khẩn trương, hắn vội vàng cười nói: "Gia huynh gây nhiều phiền toái cho cô như vậy, ta tặng chút đồ tạ lỗi vốn là là điều nên làm. Ta vốn định tự mình tới cửa xin lỗi, nhưng gia mẫu bệnh nặng... Ta thật sự không rời đi được."
"Ta hiểu mà, không biết thân thể Tiêu lão phu nhân hiện đã tốt lên chưa?"
"Đã chuyển nguy thành an, đa tạ cô nương quan tâm."
"Lão phu nhân không sao, vậy là tốt rồi."
Hồng Đậu nhìn một nam một nữ này nói chuyện đến quên trời quên đất, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút quái dị. Nàng nhìn Tiêu Bắc Phong, lại nhìn sang Minh Châu, cuối cùng vuốt cằm, "chậc chậc" hai tiếng. Hai người kia có trò hay.
Cực kỳ thú vị.
"Đúng rồi, ta đã quên giới thiệu." Minh Châu lúc này mới nhớ ra Hồng Đậu còn đang ở đó, nàng vội giới thiệu, "Tiêu nhị thiếu gia, vị này chính là bằng hữu của ta Phương cô nương. Ngày ấy Phương cô nương vì bảo vệ ta mà đả thương Tiêu Nam Phong, vẫn mong Tiêu gia các vị không lấy làm phiền lòng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.