Chương trước
Chương sau
“Như vậy cũng tốt.” Hai mắt Diệp Thu Bạch hơi cong, hắn nhìn nam nhân trong phòng giam giờ đây chỉ biết ôm mèo nhỏ mà không còn cầm đao giết người lung tung nữa, ánh mắt cũng ấm áp hơn rất nhiều, “Có lẽ đối với sư phụ, quên đi nhiều chuyện sẽ giúp ông sống bớt khổ sở hơn.”
Hồng Đậu cũng nhìn về Tô Kiếm Lai vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt không hiểu gì, nàng bỗng nhiên thấu hiểu tâm tình của Diệp Thu Bạch. Nếu Tô Kiếm Lai nhập ma sau khi huỷ diệt Huyết Sát Môn, nhập ma xong thì trong mắt lại không ngừng tái diễn tình cảnh bi thảm ngày đó, có lẽ…… đáy lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy hối hận với chuyện đã giết vợ mình. Có thể quên đi, nói không chừng cũng là chuyện tốt.
Ít nhất so với vị Võ Lâm Minh chủ Tô Kiếm Lai chỉ được khắc họa với hình tượng đại nhân đại nghĩa trong miệng những người khác, thì một Tô Kiếm Lai bởi vì áy náy mà nhập ma vẫn tương đối có cảm giác “người” hơn.
Diệp Thu Bạch nắm tay Hồng Đậu rời khỏi đại lao. Kỳ thật Hồng Đậu cũng chỉ bị giam có một ngày một đêm mà thôi, nhưng sau khi hít thở không khí bên ngoài, nàng lại có ảo giác như mình đã bị giam nhiều năm, mà hiện tại nàng có thể nhìn thấy không trung rộng lớn kia cũng là một sự xa xỉ.
Khi một trận gió nhẹ thổi qua, Diệp Thu Bạch bỗng nhiên nói: “Hồng Đậu, chờ chuyện bản đồ Tuyết sơn qua đi, chúng ta liền thành thân, được chứ?”
Thành thân?
Hồng Đậu kinh ngạc ngước mắt, chỉ thấy dưới sắc trời mờ tối, dung mạo của hắn như trong tranh, ánh mắt ôn nhu đa tình nhìn nàng tựa như có hồ nước xanh thẳm, một khi nàng rơi vào đó thì liền không thể bò ra.
“Tốc độ này…… có phải hơi quá nhanh không?” Hồng Đậu nghe được giọng nói khô khốc của chính mình. Thật sự khó mà tưởng tượng nổi, nếu là trước kia, chỉ cần nghĩ đến cảnh Diệp Thu Bạch cầu hôn, e là nàng cũng hưng phấn nhảy dựng lên được, chứ sao có thể như hiện tại, nói ngập ngừng với vẻ nghi ngờ như thế?
Diệp Thu Bạch hơi cúi đầu, vẻ mặt tĩnh lặng mà bình yên, khóe miệng cong lên thành độ cung mỉm cười, hắn ôn nhu nói: “Hồng Đậu ngại tốc độ này quá nhanh, ta lại ngại vẫn còn quá chậm.”
Mặt Hồng Đậu lại không biết cố gắng mà đỏ bừng lên.
“Hiện tại Hồng Đậu đã không còn là phu nhân Thẩm Gia Trang nữa, chỉ khi Hồng Đậu đã gả cho ta, ta mới có thể xác định, Hồng Đậu sẽ không bị người khác cướp đi mất.”
“Nhưng…… Nhưng ta làm gì có tiền, sẽ không ai cướp ta đâu.”
Hắn bật cười, “Có Hồng Đậu ở đây, dù bao nhiêu vàng bạc tài bảo cũng sẽ mất đi sức hút.”
Hồng Đậu che mặt, “Huynh nói ta đáng giá hơn cả vàng sao?”
“Dĩ nhiên.” Hắn đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng, “Hồng Đậu là vật báu vô giá, ta hy vọng Hồng Đậu có thể trở thành phu nhân của ta. Nàng nguyện ý chứ?”
Quả thực Hồng Đậu đã từng có lúc hoang mang, nàng sợ rốt cuộc có một ngày Diệp Thu Bạch sẽ vì đại cục mà hy sinh nàng, giống như Tô Kiếm Lai đã hy sinh chính phu nhân của mình năm đó. Nhưng chuyện bị đổ tội lần này đã khiến nàng có thêm một phần xác định.
Cho dù có đối mặt với áp lực của nhiều người hơn nữa, Diệp Thu Bạch cũng sẽ không từ bỏ việc bảo vệ nàng, hơn nữa…… hơn nữa hắn còn nói ra lời nguyện ý từ bỏ địa vị Võ Lâm Minh chủ.
Thử hỏi, một Diệp Thu Bạch như thế làm sao có thể không khiến người ta rung động đây?
Sáng sớm, luồng ánh sáng đầu tiên của mặt trời rốt cuộc cũng ló rạng.
Hồng Đậu hít sâu một hơi, rành mạch nói: “Chỉ cần huynh không chê ta là nữ nhân bị chồng bỏ, vậy ta nguyện ý gả cho huynh.”
“Diệp Thu Bạch vĩnh viễn không bao giờ ghét bỏ Hồng Đậu.” Hắn nhoẻn miệng cười, duỗi tay ôm nàng vào lòng, khuôn mặt ôn nhuận hiện vẻ vui sướng nói không nên lời.
Hồng Đậu thở dài, nàng vừa mới bị hưu, vậy mà đã lập tức đón mùa xuân thứ hai rồi, quả nhiên cuộc đời y như một vở kịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.