Hồng Đậu như suy tư điều gì mà nhìn ra sân luyện võ đang hết sức náo nhiệt kia, không khỏi nỉ non nói: “Đối với người giang hồ các ngươi mà nói, mạng người thật sự rẻ mạt như vậy……” Nàng chợt nhớ tới lúc gặp Ngôn Kỳ ở Quỷ thôn, đó là người duy nhất đã tiếp xúc với nàng không ít, lại chết đi trước mắt nàng. Một sinh mệnh đang sống sờ sờ, dưới đao kiếm, liền có vẻ yếu ớt như thế. “Vẫn nói vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ* (không thể tự làm theo ý mình).” A Miên nói: “Đã là người giang hồ, khi giết người khác, cũng phải chuẩn bị tốt rằng sẽ bị người ta giết chết, đây là giang hồ, tiểu cô nương không phải người trong giang hồ, cũng mong ngươi sau này, sẽ không bao giờ phải bước chân vào giang hồ.” Khóe môi A Miên hàm chứa một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Hồng Đậu. Hồng Đậu thầm nghĩ, trước hết chưa nói đến chính nàng cũng không biết vì sao mình lại có một thân võ công cường đại, mà chỉ nói đến việc nàng vác cái danh phu nhân Thẩm Gia Trang này thôi, thì nàng có thể tự do bên ngoài giang hồ…… mới là kỳ quái. Vào lúc giữa trưa, Hội Đoạt Bảo này tạm thời nghỉ ngơi giữa trận, cái gọi là quy tắc của Hội Đoạt Bảo này quả thực là đơn giản thô bạo, người thắng sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của người sau, đương nhiên, vì để phòng việc có người sẽ không phục hình thức xa luân chiến* (một người liên tục chiến đấu với nhiều lượt người) này, cho nên khi một người liên tục đánh hai trận, sẽ để hắn nghỉ ngơi trong thời gian một nén hương. Mà trận luận võ này sẽ kéo dài liên tục ba ngày, tận đến khi người thắng cuối cùng xuất hiện. Dĩ nhiên, trong lúc đấu võ cũng không thể nặng tay đả thương tính mạng người khác, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu. Mọi người đều dùng bữa ở đại sảnh, khi Hồng Đậu cùng A Miên bước vào, Lý Tùy Phong liền tùy tiện vẫy vẫy tay, “Bên này!” Hồng Đậu nhìn Thẩm Lạc Ngôn bất động thanh sắc ở kia, chỉ có thể lôi kéo tay A Miên tới ngồi cùng bàn bọn họ. Lục Y cũng ngồi chỗ này, Thẩm Lạc Ngôn nói hôm nay là thời điểm đặc biệt, không cần nàng ấy đứng hầu hạ, cũng để nàng ngồi xuống cùng một bàn. Nàng ấy vừa nhìn thấy Hồng Đậu, liền lập tức nói: “Phu nhân, nô tỳ thấy đêm qua người nghỉ ngơi muộn, nên sáng nay mới không đánh thức người, nô tỳ liền một mình ra xem náo nhiệt, nào biết lại quên mất thời gian…… Khi trở về, đã không thấy phu nhân đâu cả, phu nhân……” “Được rồi, ta không có ý trách ngươi.” Hồng Đậu cười cười, khóe mắt liếc qua mọi người trong đại sảnh, Diệp Thu Bạch không ở đây, nàng cũng mẫn cảm nhận ra còn một người nữa không ở chỗ này, liền hỏi: “Phượng di nương đâu?” Thẩm Lạc Ngôn nói: “Phượng di nương không thoải mái, nghỉ ngơi trong phòng.” “Ồ……” Hồng Đậu gật gật đầu, lại càng cảm thấy ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn nhìn mình có chút không thích hợp, nàng có chút khẩn trương, cầm đũa lên mà chưa muốn ăn. A Miên lại một mực gắp đồ ăn vào trong bát Hồng Đậu, “Tiểu cô nương ăn nhiều một chút, thêm chút thịt, bế lên mới thoải mái.” Thẩm Lạc Ngôn hừ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ không vui. “Đây là làm sao vậy?” A Miên cười nói: “Thẩm Trang chủ hôm nay ăn phải thuốc nổ hay sao?” Thẩm Lạc Ngôn không thèm để ý đến A Miên, hắn chỉ nhìn Hồng Đậu, lạnh mặt hỏi: “Vì sao không cài cây trâm bạch ngọc ta tìm về cho ngươi kia?” Hồng Đậu ngồi gần, Thẩm Lạc Ngôn liền chú ý tới cây trâm hoa mai trên đầu Hồng Đậu, nghĩ hắn mất nhiều sức lực như vậy mới lấy được bạch ngọc trâm về cho nàng, nàng lại không hề cài lên, tâm tình Thẩm Lạc Ngôn liền khó chịu. Đáng tiếc chính là, chỉ cần hắn không nói, Hồng Đậu liền không thể đoán được hắn tức giận ở điểm nào. “Kia……” Hồng Đậu sợ hãi nói: “Ta không biết chải đầu, cho nên……” “Hôm nay là nô gia chải đầu giúp tiểu cô nương, cho nên dĩ nhiên tiểu cô nương cũng cài trâm hoa mai của nô gia.” A Miên sung sướng cười, “Nếu Thẩm Trang chủ có ý kiến, chi bằng trước hết cứ học cách chải đầu cho nữ nhân, rồi hãy dành tâm tư dư thừa mà tức giận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]