Từ lúc cô đứng ra bảo vệ ông lão cho đến khi mọi người giải tán Vĩnh Hi luôn cảm giác có một ánh mắt cứ dõi theo mình, cô bất giác rùng mình một cái. Tuy nhiên, cô nhìn xung quanh lại chẳng thấy có ai nhìn mình, khiến cô lo lắng, bất án . " Chẳng lẽ cái này là trực giác mách bảo mình nên về nhà ? " Cô nghĩ ngợi, thấy nên nghe theo trực giác, chạy vội về nhà.
Đúng như vậy, từ nãy đến giờ cô luôn bị một ánh nhìn theo dõi, người đó ở trên lầu cao của tửu lâu đang nói chuyện với huynh đệ của mình thì bị thu hút bởi giọng nói của Vĩnh Hi. Người đó không ai khác chính là hoàng thượng và vị hoàng đệ ruột thịt cùng một mẹ với mình là Thần Vương.
- Hoàng đệ sao lại nhìn cô nương đó thất thần vậy ? Vừa gặp đã yêu sao ? Có muốn ta làm mai cho không ?
Thần Vương cũng thu tầm mắt lại, cung kính trả lời với hoàng huynh của mình :
- Hoàng huynh đùa rồi, ta không có ý với cô nương đó, huynh biết đệ luôn không gần nữ sắc mà
- Hoàng đệ mấy năm nay luôn chinh chiến xa trường cùng với Khánh Ninh tướng quân, nay hai người trở về một là trọng thưởng, hai là tìm thê tử cho đệ đó, bằng tuổi đệ người ta đã con đàn cháu đống hết rồi kìa. Ngày mai trong cung sẽ mở tiệc chiêu đãi, ta không giúp hai người trốn nữa.
Thần Vương bày ra dáng vẻ lười biếng, cũng chỉ có hắn mới dám làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-muon-song-tot-hon/3709472/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.