Hòa Đức đế sau khi dẹp loạn được một đám quần thần bên dưới liền quay sang hỏi Lãnh Dạ Cẩn:
“Lão Lục, con thấy chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
Lãnh Dạ Cẩn từ nãy đến giờ đứng một bên xem bọn họ cãi nhau, bây giờ bị nghe Hòa Đức đế xướng tên liền bước ra một bước, chắp tay tâu:
“Hồi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần thấy cả hai vị đại nhân nói đều có lý. Bây giờ vùng Hoàn Châu đang chịu lũ lụt cần phải xuất một khoảng để sửa chữa đê điều, vì thế, nếu đánh một trận, lương thảo và quân nhu không đủ ắt hẳn sẽ bại. Nhưng nếu cứ mềm mỏng không giải quyết triệt để thì người khổ sẽ là bá tánh nơi biên giới phía Nam. Vậy nên nhi thần nghĩ trước hết, chúng ta hãy cho sứ giả sang đàm phán cầu hòa, sử dụng kế hoãn binh để có thêm thời gian chuẩn bị quân lương. Nếu Khải quốc chịu nhượng bộ thì không sao, nhưng nếu Khải quốc vẫn nhất quyết khiêu khích, thì chúng ta đánh một trận khiến cho bọn chúng cúi đầu xưng thần.”
“Tốt lắm! Nam nhân Thiên Tần quốc ta phải có ý chí như vậy chứ!” Hòa Đức đế rất hài lòng với ý kiến của Lãnh Dạ Cẩn tán thưởng một câu
Ông lại quay sang nhìn Thừa tướng đang đứng bên tay trái “Thừa tướng thấy ý kiến của Yến vương thế nào?”
Tạ Thừa tướng nghe điểm mặt gọi tên cũng liền cúi người, cung kính trả lời “Ý kiến của Yến vương rất tốt, thần không có ý kiến gì khác”
Hòa Đức đế hài lòng “Vậy chuyện này cứ theo suy nghĩ của Yến vương mà làm đi. Chúng ái khanh còn việc gì cần tâu nữa không?”
Các quan đại thần văn võ không có chuyện gì nữa.
Hòa Đức đế thấy bọn họ không còn chuyện gì khác liền cho bãi triều “Nếu không còn chuyện gì nữa thì bãi triều đi.”
Lý Tà ở bên cạnh nghe thấy liền hô lớn “Bãi triều”.
Quan lại bên dưới cúi người hành lễ tiễn Hoàng Thượng đi.
Sau khi bãi triều, Lãnh Dạ Cẩn cũng không vội xuất cung liền, mà đi đến Thượng Thư phòng một chuyến.
Nô tài bên ngoài thấy là Yến vương điện hạ, liền chạy vào báo với bề trên.
Hòa Đức đế thấy là hắn liền cho người mời vào.
Bước vào thượng thư phòng, hắn khom người hành lễ “Phụ hoàng”
“Có chuyện gì sao?”
Lãnh Dạ Cẩn cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:
“Nhi thần muốn xin phụ hoàng một thánh chỉ”
Hòa Đức đế ngạc nhiên “Hửm? Là thánh chỉ gì?”
“Thánh chỉ xin chỉ hôn.”
Hòa Đức đế vừa mới nhận ly trà từ Lý Tà mới uống một ngụm đã vội phun ra vì nghe được một tin động trời “Con nói gì??”
Không trách Hòa Đức đế có thái độ như vậy.
Trước đây, ông cũng từng ngỏ ý muốn ban hôn cho hắn, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không cho ông sắc mặt tốt.
Hắn không cho ông sắc mặt tốt thì cũng thôi đi, đằng này mẫu phi của hắn biết ông làm hắn tức giận, thế là cũng không cho ông sắc mặt tốt, đã thế còn không cho ông bước vào cung của bà ấy nửa bước.
Nhưng ông lại chẳng thể làm gì, ai bảo hắn là hoàng tử mà ông bồi dưỡng để kế thừa ngôi vị này của ông chứ.
Lâu dần ông cũng không nhắc đến chuyện hôn sự trước mặt hắn.
Nhưng hôm qua thật là đặc biệt nha! Nhi tử của ông hôm nay thật khác lạ, lại nghĩ thông xin ông ban hôn nha.
Không biết là nữ nhi nhà nào có thể xoay chuyển được tảng băng lạnh này nhà ông đây. Tò mò thật!
Lãnh Dạ Cẩn nhắc lại lời mình vừa nói cho Hòa Đức đế “Nhi thần nói: xin phụ hoàng ban cho nhi thần một thánh chỉ ban hôn”
“Với ai?”
“Với nữ nhi của Bắc Soái Đại tướng quân, Ân Dương huyện chúa Sở Băng Nghiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]