Sở Băng Nghiên vẫn không bỏ cuộc “Ta muốn về Huyện chủ phủ, người đưa ta về Huyện chủ phủ!”
Nhận được câu trả lời không hài lòng, Lãnh Dạ Cẩn lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của nàng.
Khác với lần trước, lần này còn mãnh liệt hơn.
Rõ ràng chàng chưa từng hôn, nhưng đối với những chuyện này, nam nhân như không thầy dạy cũng hiểu.
Chàng mút lấy cánh môi anh đào của nàng.
Sở Băng Nghiên bị hôn đến đầu óc choáng váng, quên cả hít thở.
Sở Băng Nghiên bị hôn đến sắp nghẹt thở, Lãnh Dạ Cẩn mới từ từ buông cánh môi nàng ra.
Lãnh Dạ Cẩn cho nàng cơ hội, hỏi lại một lần nữa “Ta hỏi nàng lần nữa nàng muốn đi đâu?”
Lãnh Dạ Cẩn rõ ràng là dùng câu nghi vấn, nhưng lại mang ngữ khí trần thuật cưỡng ép nàng về Yến vương phủ.
Sở Băng Nghiên ấm ức nhìn vào khoảng đen trước mặt, nàng không muốn quay về nơi đó đâu, nếu nàng về đó, bao giờ mới được thả ra, nàng không muốn về, kiên quyết không về! Dù hắn có làm cách gì nàng cũng không về.
Sở Băng Nghiên không chịu khuất phục “Ta về Huyện chủ phủ!”
Lãnh Dạ Cẩn vẫn không tha cho nàng, cúi đầu xuống định hôn nàng.
Nhưng lần này Sở Băng Nghiên nhanh hơn, dùng hai tay che chắn trước miệng nên Lãnh Dạ Cẩn chỉ có thể hôn vào mu bàn tay trắng nõn của nàng.
Lãnh Dạ Cẩn không hôn được vào môi nàng liền ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn nàng
“Nàng nghĩ rằng đôi tay đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-cau-duoc-song/3304856/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.