Yến vương phủ
Sở Băng Nghiên dưỡng thương ở Yến vương phủ nửa tháng, đã có thể xuống giường đi lại.
Sở Băng Nghiên luôn tìm cơ hội để rời phủ nhưng Lãnh Dạ Cẩn không cho nàng rời đi.
“Chẳng phải bảo đợi ta tốt lên người sẽ cho ta về sao? Bây giờ ta đã có thể xuống giường đi lại. Tại sao người vẫn không cho ta về?”, hôm nay Sở Băng Nghiên đã đến thư phòng của hắn chất vấn.
Nhưng Lãnh Dạ Cẩn mặt vẫn vô biểu cảm, bình tĩnh đáp lại “Ta có nói sao?”
“Người rõ ràng đã nói là... là...” Sở Băng Nghiên nhất thời không nói ra được, hình như hắn cũng không nói sẽ thả nàng đi.
“Là cái gì?”, Lãnh Dạ Cẩn nhướng mày hỏi ngược lại nàng.
“Người... người...người cưỡng từ đoạt lí!”
“Cưỡng từ đoạt lí không phải để nàng dùng như vậy đâu!”
“Ta mặc kệ nó dùng như thế nào. Có phải ngay từ ban đầu người đã có ý định không muốn cho ta rời phủ phải không?”
“Chúc mừng nàng, nàng đoán đúng rồi”, Lãnh Dạ Cẩn tươi cười trả lời nàng.
Chúc mừng các con khỉ mốc ấy chứ mà chúc mừng. Nàng muốn đi về không muốn ở đây đâu.
“Vì cái gì chứ?”, Sở Băng Nghiên tức giận hỏi
“Không vì gì cả!”
“Người...”
Nàng đến đây nửa tháng nhưng sắp tức chết cả trăm lần cũng vì Lãnh Dạ Cẩn.
Không phải nói nam chính ghét nữ phụ nguyên chủ lắm sao? Sao cứ giữ nàng không buông vậy chứ.
Không phải bởi vì nguyên chủ dính lấy hắn, có ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-cau-duoc-song/2778555/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.