Lãnh Nhất Hạo nghe xong liền ngơ ngác, Sở Băng Nghiên đã đi rồi, hắn còn đến với bộ dáng trưởng bối, chỉ dạy lục ca.
Không cần nghĩ cũng biết, những lời lục ca vừa rồi là đang chê cười hắn
Sao hắn có thể làm việc nhục nhã như vậy chứ, đã vậy người ta chê cười mình mà mình còn nở mũi tự hào nữa chứ. Nhìn hắn coi có xấu hổ chết không!
“Ca, vậy...”
“Sở Băng Nghiên đã không còn ở trong phủ nữa”, Lãnh Dạ Cẩn khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc.
Lãnh Nhất Hạo hôm nay đến Yến vương phủ chỉ có hai mục đích, một là thực hiện lời hứa với Sở Băng Nghiên. Hai là, mời Sở Băng Nghiên đi ăn thay cho lời cảm ơn.
Nhận thấy lời hứa với Sở Băng Nghiên cũng được tính là hoàn thành, vậy chỉ còn mời Sở Băng Nghiên đi ăn nữa thôi.
Nhưng bây giờ, Sở Băng Nghiên đã rời Yến vương phủ rồi, hắn còn ở lại nơi đây làm gì nữa.
“Nếu nàng ấy đã không còn ở trong vương phủ nữa, vậy đệ cũng đi đây. Không làm phiền lục ca làm việc nữa”
Nói xong, hắn liền quay người, phủi mông rời đi, không chút quay đầu.
Hắn vừa bước ra đến cửa, thì nhìn thấy một nam nhân tuấn tú, tay cầm chiếc quạt phẩy phẩy.
Lãnh Nhất Hạo nhìn thấy người nam nhân, liền theo phép lịch sự chào hỏi một tiếng “Cố công tử.”
Người nam nhân được gọi là Cố công tử cũng chắp tay chào hỏi lại Lãnh Nhất Hạo “Bát điện hạ.”
“Ngươi đến tìm lục ca ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chi-cau-duoc-song/2778518/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.