Đó là một chiều thu thu rụng lá gió thoang thoảng thổi qua mát rượi. Nam Tuấn Kỳ một mình tản bộ giữa thành phố Sài Gòn không xác định điểm đến. Trần Tuyết Nhi vừa lên máy bay cùng Trần Quốc Anh hưởng tuần trăng mật.
Người con gái hắn yêu đã tìm được hạnh phúc. Hắn chúc phúc cho cô nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát. Tình yêu đó thậm chí một lần hắn cũng không có cơ hộ thổ lộ.
Lang thang cả một buổi chiều Nam Tuấn Kỳ lê chân về nhà với tâm trạng không khá hơn là mấy.
Trước cửa nhà hắn một cô gái khá là mũm mĩm da trắng môi hồng mặt tròn tròn rất đáng yêu. Cô mặc chiếc váy màu hồng phấn chân mang giày búp bê rụt rè co người trong mái hiên mắt long lanh nhìn ngó ra đường.
Hắn bước qua cô gái bấm mã khóa rồi bước vào nhà. Nhưng chưa kịp vào trong đã bị hai bàn tay trắng tròn giữ lại. Hắn nhìn cô nghi hoặc.
- Cô làm gì?
Cô gái ngước mắt lên nhìn hắn đôi mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh của hắn. Đôi mắt cô rất đẹp nó như biết cười thuần khiết không vấn đục như ánh mắt của Tuyết Nhi khi nhìn hắn.
- Anh Hiển nói anh ấy có việc gửi em ở nhà anh một thời gian.
- Cái gì?...
Đẩy đến trước mặt cô gái ly nước lọc hắn bấm điện thoại điên cuồng dò số. Đầu dây bên kia vừa bắt máy còn chưa kịp nói gì hắn đã gầm lớn.
- Lưu Thế Hiển tên khốn kia mau đến đây mang em họ của cậu về!
- Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chay-tron/1812689/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.