Lúc Nam Tuấn Kỳ bế Hà My ra khỏi xe đám thuộc hạ run run quỳ rạp.
- Chủ nhân...thuộc hạ đáng tội đã để Lyly trốn thoát.
Hắn híp mắt khẽ rít âm thanh chỉ vừa đủ nghe không muốn đánh thức cô gái đang ngủ trong ngực mình.
- Còn không mau đi bắt ả ta về.
Ánh sáng sau những ngày u ám cuối cùng cũng xuất hiện. Thù hận bao năm cùng ám ảnh trong lòng Nam Tuấn kỳ đã có thể trút xuống. Trong lòng Hà My cũng nhẹ bớt phần nào.
- My! Trần Quốc Anh đã đứng đợi rất lâu...
- Cứ mặc kệ anh ta.
Nam Tuấn Kỳ khẽ thở dài.
- Trốn tránh mãi cũng không phải cách tốt.
Cô im lặng nhìn xa xăm một lúc lâu mới đứng lên.
- Em ra gặp anh ta một lúc.
Từ phía xa Hà My đã nhìn thấy bóng hình anh. Thật cô độc thật buồn bã. Anh dường như gầy đi rất nhiều tóc cũng đã dài ra. Kể từ lần ở Bạch Ngọc tính đến nay gần nữa năm cô không gặp Trần Quốc Anh. Hằng đêm vẫn thấy anh trong giấc mộng ôm chặt lấy cô dịu dàng hôn lên môi cô. Nỗi nhung nhớ ấy khiến cô muốn phát điên nhưng lại không đủ dũng cảm đối mặt với anh.
Trần Quốc Anh không dấu nổi vui mừng khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó đang tiến về phía mình. Mỗi ngày anh đều đến tìm cô nhưng lần nào cũng là đợi đến tận tối khuya rồi ủ rũ quay về. Cô cự tuyệt gặp anh lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nhưng hôm nay cô cũng đã chịu gặp anh nỗi vui sướng đó không lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chay-tron/1812683/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.