- Hà My....
- Hả?
- Em tìm đến bác sĩ Chung sao?
Cô xém chút thì sặc nước bọt.
- Sao...anh...biết?
- Em nghĩ anh có thể không biết sao?
Hà My không đáp thầm mắng chính mình lại đi xem thường Trần Quốc Anh.
- Anh không còn nhiều thời gian nữa. Đáng lẽ không nên tham lam muốn bên em. Ít ra bên cạnh em hiện nay đã có Lưu Thế Hiển xem như anh cũng an tâm ra đi.
- Quốc Anh....
Anh lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì.
- Đi....anh đưa em về...
Giọng Quốc Anh sao lại buồn bã đến vậy còn ánh mắt phức tạp đó nữa có phần lưu luyến lại đau lòng và tuyệt vọng.
- Tôi sẽ ở đây với anh!
Trần Quốc Anh ngạc nhiên.
- Thật sao?
Hà My gật đầu dứt khoát. Trần Quốc Anh chỉ còn lại chưa đến nữa năm làm sao cô có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh. Dù quyết định này có đúng hay sai có dẫn đến hậu quả gì đi nữa cô cũng không hối hận.
- Ừ.
Có người nói không hối hận nhưng 1 tiếng sau cô đã gào thét lên "tôi hối hận rồi...."
- Em không cần phải dọn phòng chúng ta ngủ chung.
Hà My nhìn anh trợn mắt.
- Đừng có mơ!
Quốc Anh vẻ không hài lòng quay lưng đi.
Bửa tối họ gọi thức ăn bên ngoài. Dùng bửa xong cô chui vào phòng nằm lì không chịu ra như sợ bị ăn thịt. Quốc Anh cười quỷ dị "thời gian vẫn còn dài"
Sáng hôm sau cô dậy sớm hơn mọi ngày gõ cửa phòng Quốc Anh hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh cô liền đẩy cửa vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chay-tron/1812645/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.