Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc tới, Nguyễn Hà My bị cái mùi khó ngửi này làm cho tỉnh. Mở mắt ra một căn phòng trắng toát không bóng người, cảnh này lại có hơi quen thuộc. Cô muốn ngồi dậy nhưng cơn đau từ ngực và cổ lại không cho phép. Còn đau? Thì ra cô chưa chết. Cánh cửa chợt bị đẩy ra Trần Quốc Anh bước vào. Anh vòng tay trước ngực vẫn bộ dáng lạnh nhạt nhìn cô. Cô là ân nhân cứu mạng của anh đấy!
- Tạo sao đỡ đạn giúp tôi?
Hà My giọng thều thào cổ họng khô khốc đau đớn trả lời.
- Để trao đổi.
Nhướng đôi mày rậm, anh chuyên chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
- Cô muốn gì?
- Thứ nhất không được động vào công ty và gia đình tôi.
- Được.
- Thứ hai cho tôi nghỉ việc.
Quốc Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Cô thật sự bỏ ý định với tôi?
- Ừ.
Một từ rất dứt khoát. Anh lại càng thêm nghi hoặc tìm tòi chút gì đó.
- Tại sao?
- Hết hứng thú.
Cơ mặt anh thoáng chốc cứng đờ tuyệt chỉ còn màu đen u ám. "Hết hứng thú" bị một cô gái nói như vậy, anh cảm thấy lòng tự trọng của đàn ông bị xúc phạm nặng.
- Cô là biết chuyện tôi và Ái Linh nhận thấy hết cơ hội nên rút lui?
- Cứ nghĩ vậy nếu anh muốn.
- Nếu không phải vậy hà cớ gì phải trốn tránh tôi? Cô chán ghét tôi đến vậy?
Chính Trần Quốc Anh cũng không phát hiện, bản thân đã quá để ý đến suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-chay-tron/154193/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.