Hiếu Minh là ông chủ của trung tâm băng đĩa, nhà hát lớn, có ánh mắt nhìn ra nhân tài, biết khai thác tài năng của người ta triệt để. Ngoài ra còn có thể rành năm sáu thứ tiếng nữa. Nếu nói quái thai không phải Hiếu Minh mới chính xác là quái thai sao?
Hiếu Minh vuốt cằm.
- Vậy cũng gọi là tài năng sao? Ai cũng có thể làm được mà.
Lệ Ngọc nhướng mày.
- Ừ! Vậy thì anh còn nói tôi cái gì.
Hiếu Minh: "...."
Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ trong đây, không ai mà không công nhận là Lệ Ngọc quá có tài. Cô lớn lên trong một gia đình cổ hủ nổi tiếng, lại là con gái không lên được nhà trên, lại không được đi học. Vậy mà có thể làm được tất cả những thứ này, thử hỏi không tài giỏi sao được. Trong khi họ đều là những người đường đường chính chính được đến trường đàng hoàng đấy.
Đặc biệt là Khôi Nguyên. Cậu ta lại càng thấy hối tiếc. Nếu như trong buổi hôn lễ, cậu ta có thể tinh ý hơn một chút, chịu khó ở lại một thời gian thì bây giờ cái cô gái đa tài trước mặt này đây đã là vợ cậu ta rồi. Có đâu... Nhưng đáng tiếc, trên đời không có thuốc chữa hối hận.
Tuy nhiên, Khôi Nguyên lại nghĩ lại lời Dạ Thảo từng nói. Nếu như cậu ta không làm như vậy thì cũng sẽ không có một Lệ Ngọc với những sáng tác ưu thương ăn sâu vào lòng người như hôm nay.
Khôi Nguyên cũng đã xem những bài hát do Lệ Ngọc sáng tác. Đặc biệt là bài đầu tiên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977175/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.