- Vậy thế nào cô mới thôi trách tôi đây?
Lệ Ngọc cũng không hiểu vì sao cái thằng nam chính này lại để ý đến việc cô trách cậu ta. Không lẽ ỷ là nam chính rồi bắt nữ phụ nào cũng phải thích, sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm sao? Mơ đi cưng!
Lệ Ngọc thẳng thắng nói.
- Đơn giản lắm! Sau này đừng có chĩa miệng vào chuyện của tôi. Tôi làm gì, tôi sống chết thì mặc tôi, đừng có nhiều chuyện. Cũng đừng có lên mặt với Dương Nguyên. Tuy Dương Nguyên là anh cậu nhưng lại là bạn tốt của tôi. Anh ấy không nỡ dạy dỗ cậu nhưng tôi có thể, tôi cũng lớn hơn cậu, đủ tư cách dạy cậu, hiểu chưa?
Nói rồi Lệ Ngọc hất cằm về phía Khôi Nguyên. Sau đó, xoay người lại khoác tay của Minh Hiếu và Dương Nguyên.
- Chúng ta đi thôi!
- Khoan đã!
Chưa kịp nhất chân bước đi thì Dạ Thảo, người nãy giờ vẫn luôn yên lặng đứng một bên, bỗng nhiên mở miệng lên tiếng. Lệ Ngọc khó hiểu. Hết nam chính rồi bây giờ tới nữ chính, rốt cuộc thì hai người này muốn gì đây?
Lệ Ngọc hỏi.
- Còn gì nữa à?
Dạ Thảo nở nụ cười tươi roi rói, đến gần cô hỏi.
- Chị chính là Nhạc sĩ Lệ Ngọc phải không?
Lệ Ngọc cũng không định dấu diếm, cô khẽ gật đầu nhưng lại thắc mắc hỏi.
- Ừ! Sao cô biết?
Dáng vẻ lúc trên sân khấu và ngoài đời của Lệ Ngọc như là hai người khác nhau. Làm sao Dạ Thảo có thể biết được nhỉ?
Dạ Thảo cũng thành thật đáp.
- Nhờ nốt ruồi to bằng hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977173/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.