- Không lẽ người nhà cô chưa từng thấy cô trang điểm sao? Lúc cô làm cô dâu không lẽ không có.
Thế nhưng Lệ Ngọc lại trề môi lắc đầu.
- Trang điểm cô dâu tính là cái gì. Cách trang điểm của tôi đêm qua chính là hóa trang. Tức là tôi thay đổi khuôn mặt tôi giống với một người khác, dù không hoàn toàn giống nhưng cũng sẽ không ai nhận ra tôi.
Cái này là do cô tình cờ đọc một bộ truyện có liên quan đến thuật dịch dung. Ngẫu hứng lên mạng tìm hiểu thử xem là có thật hay không, rồi chạy đi học một khóa trang điểm căn bản về tự vẽ lên khuôn mặt của mình. Phải mất thời gian mấy tháng trời và bay hàng đóng mỹ phẩm mới có thể vẽ được khuôn mặt mà cô cảm thấy ưng ý đó. Nhưng cái này Lệ Ngọc sẽ không nói cho Dương Nguyên biết. Lệ Ngọc lại nói tiếp.
- Chứ tôi xấu thế này, trang điểm theo khuôn mặt tôi thì có nước vừa bước ra đã ăn dép thật, anh có hiểu không vậy? Muốn không ăn dép thì phải đợi tôi đủ tiền tút lại nhan sắc đã rồi mới trang điểm bình thường được.
Dương Nguyên nghĩ cũng đúng. Thảo nào cô lại bình tĩnh như vậy, thì ra cô cũng đã tính trước hết mọi chuyện rồi. Vì để anh an tâm hơn, cô lại nói thêm
- Vả lại dù tôi không hóa trang thì ai có thể tin một Lệ Ngọc một chữ bẻ đôi cũng không biết, khù khờ, chậm chạp lại có thể trở thành một nhạc sĩ kiêm luôn ca sĩ, tự tin đứng trên sân khấu biểu diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/977157/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.