Dương Nguyên ngồi xuống cạnh Lệ Ngọc. Anh cũng không biết tại sao mình phải đuổi theo cô nhưng anh cũng không muốn cô đột ngột đi như thế. Anh mở miệng nói.
- Thím Út...
- Xin lỗi! Tôi còn trẻ không làm thím anh nổi đâu?
Lệ Ngọc đột nhiên cắt lời, làm anh cũng chưng hửng, lời nói đến miệng cũng bị nghẹn lại luôn. Lệ Ngọc là cố tình bắt Dương Nguyên phải sửa lời nhưng anh biết phải gọi cô là gì đây a?
Thấy Dương Nguyên bị nghẹn muốn nói mà không biết mở lời thế nào, làm cho Lệ Ngọc thật mắc cười. Lệ Ngọc không sợ cái vẽ bề ngoài của Dương Nguyên, bởi vì cô biết, anh không phải người xấu.
Xe bắt đầu từ từ lăn bánh, Lệ Ngọc quay mặt nhìn ra cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài. Một hồi lâu sau, cuối cùng, Dương Nguyên cũng không thể cứ im lặng mãi được, đành phải mở miệng hỏi.
- Thím... à... vợ chú Út...
- Xin lỗi! Tôi đã trả của nên không còn là vợ trên danh nghĩa của em anh nữa. Xin gọi cho đúng!
Lệ Ngọc lại lạnh lùng ngắt lời.
Dương Nguyên tiếp tục nghẹn nhưng lần này anh cũng mau tìm lại lời nói.
- Thôi được! Vậy tôi sẽ gọi là cô. Cô biết chuyến xe này sẽ đi đâu sao?
Thế nhưng, Lệ Ngọc lại hỏi lại Dương Nguyên.
- Anh không biết chữ à?
Dương Nguyên lại bị nghẹn. Cô có cần lạnh lùng đến thế không hả? Anh chỉ là sợ cô không biết mình sẽ đi đâu thôi mà? Bị người ta lừa mua vé lên thành phố rồi không biết đường về. Cho nên anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/236276/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.