Theo giải thích như vậy thì họ cũng đơn giản là bạn thân không có gì khác. Lệ Ngọc cũng thắc mắc là nếu Dạ Thảo đã yêu Khôi Nguyên thì cứ việc nói thẳng ra, sợ gì cô phải hiểu lầm cơ chứ?
Thế nhưng, chị dâu vẫn không buông tha, như đùa như thật nói.
- Ha ha... chèn ơi! Tỉnh này con gái mà du học nước ngoài thì hiếm lắm đó nghe! Sau này mà có chồng thì bên chồng cũng nở mày nở mặt. Phải chi chú Út nó chưa có cưới vợ thì hai đứa đúng là một cặp trời sinh đó... ý...ý... trời ơi! Em coi cái miệng của chị ăn nói bậy bạ chưa kìa... thím Út ngồi đây mà nói kỳ quá hà... tui xin lỗi thím nghen...
Chị ta quay sang xin lỗi Lệ Ngọc lia lịa, tỏ ý mình chỉ lỡ lời. Có điều trong mắt lại không giấu nỗi tia mỉa mai, khinh thường. Ồ... cô... à không... phải nói là nguyên chủ mới đúng, bộ ăn hết của ông nội, ông ngoại của chị ta à? Nguyên chủ thất học ảnh hưởng đến tiền đồ của chị ta sao? Mắc gì dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn cô. Nếu là nguyên chủ chắc là tự ái đến muốn khóc rồi, nhưng cô thì ngược lại. Lệ Ngọc mỉm cười đáp.
- Có gì mà lỗi với phải hả chị? Chị nói đâu có sai! Người có trình độ có học thức thì chỉ xứng với người có trình độ có học thức thôi. Còn mà lấy phải người thất học, quê mùa lại dốt nát như em, còn thêm xấu xí nữa thì chẳng khác nào bông hoa lài đem cắm bãi cứt trâu. Cậu Út
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bo-chong/236274/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.