"Sao quần áo này lại mặc ở trên người của em? Em không muốn, em không thể mặc cái này." Nhìn mình trong gương □, Tĩnh Xu kinh hoảng muốn cởi quần áo trên người xuống, nhưng bị Mạn Dao ngăn lại.
"Em họ Tĩnh Xu, em mặc cái này đẹp mắt hơn nhiều so với chị mặc lên. Đừng lộn xộn, nếu như cái váy này lại xuất hiện ngoài ý muốn thì thật sự sẽ hỏng việc rồi."
Mạn Dao mới vừa đè tay Tĩnh Xu lại, thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thấy người ngoài cửa, Mạn Dao cũng cảm thấy là ông trời đang giúp cô. Lúc này, Tĩnh Quân lại xuất hiện ở nơi đây, không biết có phải là Tĩnh Xu cố ý sắp xếp hay không? Chẳng qua những thứ này không quan trọng, chỉ cần có Tĩnh Quân ở đây thì quần áo trên người Tĩnh Xu sẽ cởi không xong rồi.
Đẩy cửa ra, Tĩnh Quân thấy quần áo trên người Tĩnh Xu, kêu lên a sợ hãi. Bộ quần áo này không phải chuẩn bị cho con bé mồ côi đó, sao lại đến trên người của Tĩnh Xu.
"Tĩnh Quân, cũng may mà em đến rồi, váy Tĩnh Xu bị hỏng, mới đổi cái này. Có phải ông nội thúc giục chúng ta hay không? Trước tiên, em dẫn Tĩnh Xu đi xuống, chị thay một bộ quần áo sẽ tới." Lời nói của Mạn Dao giống như vô tâm, lại khiến trong mắt Tĩnh Quân sáng lên.
So sánh với khiến con bé mồ côi mất mặt, Tĩnh Quân lại càng hy vọng thấy trò hề của Tĩnh Xu. Hôm nay thật sự là cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bao-thu/1934144/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.