Mai Lan bước nhanh lên cầu thang, đầu tiên là đẩy cửa phòng Như Tuyết ra, cũng may mà cửa không khóa, cầm áo lót áo ngoài của Như Tuyết từ bên trong, sau đó suy nghĩ một lúc lâu ở ngoài cửa phòng, mới vừa lên tiếng vừa đẩy cửa phòng ra.
"Như Tuyết, tớ là Mai Lan, tớ tới rồi." Mai Lan vừa đi vào thì chú ý tới Như Tuyết dùng chăn ôm lấy mình ở trên giường, "Như Tuyết, cậu vẫn tốt chứ, đây là quần áo tắm rửa, cậu muốn thay, chuyện còn lại một lát chúng ta lại nói." Như Tuyết im lặng không lên tiếng nhận lấy quần áo Mai Lan giúp mang tới, thấy Mai Lan xoay người sang chỗ khác, mới lặng lẽ vén lên chăn mền trên người, bắt đầu mặc quần áo vào.
"Như Tuyết, tớ nghĩ chúng ta đều trúng bẫy rập của ả đê tiện Lý Mạn Dao kia, nhất định là nó biết tỏng mục đích của chúng ta, không biết từ lúc nào đã đổi ly sâm banh bỏ thêm thuốc kia với cái trên tay cậu, sau đó thừa dịp tớ rời khỏi cũng rời đi theo, núp trong bóng tối. Hạ Kiệt cũng là tên súc sinh, phát hiện trong phòng là cậu, cũng không như tập với tớ, tên súc sinh này vậy mà làm ra loại chuyện như vậy với cậu, tớ mới vừa muốn trút giận cho cậu hung hăng đánh cậu ta một cái tát. Ai biết tên súc sinh kia lại không biết hối hận, dễ dàng trở tay đánh tớ."
Vừa nói xong Mai Lan vừa dùng tay che kín má trái vẫn sưng đỏ. Lý Như Tuyết mặc quần áo tử tế đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-bao-thu/1934091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.