Khi Diệp Nha 5 tuổi, cô đã nhảy qua lớp lá ở nhà trẻ trực tiếp đi học tiểu học. Tư chất của cô bẩm sinh đã hơn người, so với những đứa trẻ khác thì càng thông minh hơn, sau khi Thẩm Nhiên và Hạ Tình “tốt nghiệp”, ở mẫu giáo cô cũng không có người bạn nào để chơi mà thấy chỉ số thông minh của cô cùng những bạn học khác chênh lệch quá lớn, bố mẹ quyết định đưa Diệp Nha đi học tiểu học. Hôm nay là ngày khai giảng chính thức, trùng hợp vợ chồng nhà Diệp đưa Diệp Thanh Hà ra nước ngoài để tham gia thi đấu, trong nhà chỉ có một người lớn, vì vậy chỉ có thể để Thẩm Trú gánh vác trọng trách giả làm phụ huynh đưa Diệp Nha đi học. Thiếu niên 14 tuổi đã cao hơn bạn cùng trang lứa một cái đầu, dáng người thẳng tắp như trúc, bộ đồng phục trung học rộng lớn không làm giảm bớt nhan sắc của hắn, mà ngược lại làm nổi bật thêm cho khí chất sạch sẽ, lạnh lùng. Thẩm Trú nửa ngồi xổm giúp cô bé đi giày, bởi vì hay tự mình làm những việc nhỏ này nên bây giờ đã cực kì quen thuộc. Diệp Nha ngồi trên sô pha không nhúc nhích, trông cũng không vui vẻ lắm. “Anh Thẩm Trú......” “Ừ” Thẩm Trú nhẹ giọng đáp lại, cho cô biết rằng mình đang nghe. “Em rụng răng, các bạn ấy có cười em không?” Giọng nói cô bé buồn buồn. Thẩm Trú dừng lại việc buộc dây giày, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng, sốt ruột của Diệp Nha. Hôm trước, Diệp Nha rụng chiếc răng sữa đầu tiên, hơn nữa lại là răng cửa, khi cười thì lộ ra một lỗ đen xì, sau khi bị Tử Dục cười nhạo thì buồn bực cả buổi. “Mỗi đứa trẻ đều sẽ phải thay răng nên họ sẽ không cười em đâu.” Diệp Nha không tin:”Thật ạ?” “Thật.” Thẩm Trú gật đầu:” Em xem, bây giờ anh nói chuyện không dễ nghe nhưng cũng không có ai cười nhạo bởi vì đây là chuyện mà ai cũng phải trải qua thôi.” Thiếu niên đang trải qua thời kì vỡ giọng của tuổi dậy thì, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng trở nên khàn khàn nhẹ, nhưng cũng không đến mức khó nghe. Diệp Nha như còn chút suy tư, từ từ giãn ấn đường ra. “Đi thôi, chúng ta đi học nào.” Thẩm Trú đeo cặp sách mới của cô bé lên vai, nắm tay cô đi xuống tầng. ** Diệp Nha và bọn Hạ Tình học cùng một trường tiểu học, ở con phố đối diện chính là trường trung học của anh trai. Mấy đứa nhỏ ở gần một chỗ như vậy, bình thường có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng tiện cho việc đưa đón đi học. Tiết trời tháng chín có hơi se lạnh, bầu trời xám xịt, mưa phùn bay lất phất. Chiếc xe dừng ở trước cổng trường, Thẩm Trú cẩn thận mặc áo mưa cho Diệp Nha, sau đó mới dắt cô xuống xe. Cổng trường tập trung khá nhiều xe, người ra người vào, rất náo nhiệt. Đầu tiên, Thẩm Trú đưa Diệp Nha đi đăng kí lấy sách, sau đó đưa cô đến trước cửa lớp. “Vào đi.” Trong lớp học truyền ra bảy, tám loại âm thanh kêu la, năm ngón tay Diệp Nha siết chặt lại, nắm lấy ngón trỏ của hắn một cách gắt gao, không giấu được sự lo lắng nhìn vào trong lớp. “Đừng sợ.” Thẩm Trú vỗ nhẹ đầu Diệp Nha:”Đi thôi.” Nói xong thì nhẹ nhàng đẩy bả vai cô bé. Diệp Nha bỗng không lo lắng nữa, ngẩng cổ, đôi mắt xinh đẹp như ngôi sao rơi xuống, lấp la lấp lánh:”Buổi tối anh sẽ đón em chứ?” “Sẽ.” Nhận được câu trả lời chắc chắn, Diệp Nha không cam tâm mà buông tay Thẩm Trú ra, từ từ chậm chạp đi đến phòng học. Thẩm Trú đứng ở bên ngoài cửa sổ một lát, chờ cô ngồi xuống mới xoay người rời khỏi. Chủ nhiệm sắp xếp xong chỗ ngồi cho học sinh, rồi để từng bạn nhỏ lên bục giảng giới thiệu về bản thân. Đến lượt của Diệp Nha rất nhanh. Diệp Nha mặc trên mình chiếc váy ngắn, từng bước đi lên bục, cô so với các bạn học khác thì lùn hơn một chút, mái tóc dày, xoăn tự nhiên được buộc cao hai bên, vài lọn tóc xoăn rũ trước tai. Tóc mái thưa, khuôn mặt tròn trịa trắng nõn, đôi mắt hắc bạch phân minh, khóe mắt hơi rủ xuống giống nai con. Cô rất đẹp, làm cho cả phòng học như sáng ngời lên. Khi Diệp Nha 4 tuổi đã rời xa tầm nhìn của truyền thông, nhưng Đồng Tâm Chi Gia vẫn dùng ảnh của cô, thỉnh thoảng ở màn hình quảng cáo của trung tâm mua sắm cũng có thể thấy cô. Các học sinh trong lớp ai mà cùng bố mẹ đi dạo phố đều có thể nhìn thấy Diệp Nha rất nhiều, cảm thấy cô là người nổi tiếng. “Tớ tên là Diệp Nha, mới tốt nghiệp nhà trẻ. Thích… thích đánh trúc bản, ước mơ của tớ sau này là trở thành một diễn viên tướng thanh (*).” Diệp Nha trang nghiêm giới thiệu xong, khom người cúi chào với các bạn dưới bục, sau đó nhìn về phía giáo viên:” Cô ơi, em nói xong rồi.” ______________________ *Một loại hình nghệ thuật dân gian. Phát triển từ tượng thanh (tiếng bụng truyền thống). Nó dựa trên các yếu tố kể chuyện dân gian, truyện cười và hài kịch trong kinh kịch Trung Quốc. Nó chú ý đến việc nói, học, gây cười và ca hát, và có các đặc điểm hài hước và hài hước, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Có các dạng đơn cổng, đối ứng và đa cổng, và đối ứng là phổ biến. ________________________ “Ước mơ của bạn Diệp Nha rất đặc biệt, học tập thật tốt thì chắc chắn sẽ đạt được.” Cô giáo nghiêm túc cổ vũ sau đó để Diệp Nha về chỗ. Trẻ con có thể thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, sau hai tiết học Diệp Nha cùng các bạn đã quen thuộc hơn, những băn khoăn ban đầu đã biến mất hết, tan học còn có chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn là Thẩm Trú ở trong xe thúc giục mới về nhà được. Xe chạy ổn định, Tử Dục ngồi trên ghế phó lái, vẫn luôn chơi game không nói chuyện. Thẩm Nhiên ở một bên, đeo tai nghe luyện tập thính lực, hai người một trước một sau, mỗi người một công việc riêng. Thẩm Trú nhìn hai đứa em trai, lắc đầu, chú ý đến Diệp Nha:”Hôm nay đi học có vui không?” Diệp Nha gật đầu. “Có quen được với bạn nào không?” Diệp Nha trả lời:”Có ạ.” Cô ngẩng đầu khoe:” Em còn nhận được thư tình.” Chân mày Thẩm Trú nhảy dựng cả lên:”Nha Nha được hoan nghênh thật đấy, mới ngày đầu tiên mà đã nhận được thư tình rồi.” Cô ừ thật mạnh. “Vậy em có cho anh xem thư tình của em không?” Từ trước đến nay, Diệp Nha đều rất nghe lời Thẩm Trú, không nói hai lời lập tức lấy từ trong cặp thư tình của bạn nam ngồi sau đưa cho anh xem. Em trai kia viết thư tình cũng rất cẩn thận, từ nếp gấp giấy có thể thấy ban đầu là hình trái tim, góc phải bên dưới còn có chữ kí và một trái tim nhỏ. Thẩm Trú rũ mắt đảo qua. [ Thư tình. Gửi Diệp Nha. Tớ đã yêu với cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất định là ông già Noen đã nghe thấy tiếng lòng tớ vậy nên cho cậu ngồi trước tớ. Cậu có thể làm bạn gái tớ không? Tớ có thể chia que cay cho cậu, tớ cũng có thể giúp cậu trực nhật mỗi ngày. (*)] _______________________ * 情书. 给叶芽. 我对你一见钟情, 一定是圣圣延老公公 ( “延” từ này bị viết sai lẽ ra phải là “诞”/ “圣圣诞老公公 : ông già Noel)听到了我的心, 所以让你坐我前头. 你可以当我女朋友吗? 我 的 la 条 ( đáng ra phải là “辣条”: que cay)可以分给你吃, 我也可以帮你做 zhi 日 ( chính xác là 做值日 : trực nhật). _______________________ Chữ viết sai hết câu này đến câu khác đã thế còn tặng kèm mấy từ ghép bính âm một cách khó hiểu nữa chứ. Nhưng Thẩm Trú đọc hiểu. “Em có đồng ý làm bạn gái cậu ấy không?” Thẩm Trú gấp thư tình lại rồi trả lại. Diệp Nha lắc đầu:”Bây giờ em chỉ muốn học tập thật tốt, không có tính đến chuyện yêu đương.” Giọng nói non nớt của cô còn rất ngọng, mà ngữ điệu lại rất nghiêm túc, nghe xong không hiểu sao lại bộc phát ra một niềm vui không tên. Thẩm Trú nhịn cười:”Vậy Nha Nha phải từ chối nhanh lên nếu không là sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm đấy.” Diệp Nha kéo dài âm cuối, chậm chạp nói vâng. Buổi tối về nhà, Diệp Nha viết thư từ chối 500 chữ, văn tự rõ ràng, lời văn thành kính, sợ Tiểu Hắc bàn sau bị tổn thương còn cố ý vẽ hai hình trái tim ở dưới, ngày hôm sau đi học, để bức thư lên bàn của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc mập mạp buồn bã đọc đi đọc lại bức thư, má đỏ lên, xem nó như là bảo bối mà cất đi rất kĩ, lấy một túi que cay từ trong ngăn bàn, thẹn thùng đến trước mặt Diệp Nha, kéo tay áo cô:”Cho, cho cậu ăn thịt Đường Tăng nè.” Diệp Nha nghi ngờ chớp mắt, lập tức từ chối:”Tớ không ăn Đường Tăng.” “Vậy,vậy cay cay Đông Bắc miếng lớn thì sao? Ở đây tớ còn có gấu mèo nhỏ, bim bim MiMi vị tôm, đúng rồi… đúng rồi …, có cả Wahaha nữa.” Tiểu Hắc như làm ảo thuật, lấy một đống đồ ăn vặt từ cặp sách ra. Diệp Nha trợn mắt há mồm, không cần suy nghĩ mà từ chối ngay, bởi vì cô chỉ uống Wahaha anh Thẩm Trú đưa cho thôi. Thấy cô không thích, Tiểu Hắc nản chí, đột nhiên nhớ ra dỗ bạn gái là phải có tiền, vì thế nhịn đau lấy ra một đồng tiền duy nhất trên người để trên bàn Diệp Nha. Diệp Nha im lặng vài giây, chợt hiểu ra, từ trong túi tiền nhỏ đẹp đẽ của mình lấy ra 2 đồng xu năm tệ mới tinh. Tiểu Hắc: “.” Diệp Nha: “.” Tiết tiếp theo là tiết mĩ thuật, cũng là môn Diệp Nha giỏi nhất. Trùng hợp là hôm nay cô không mang bút màu, Diệp Nha đang định đi tìm Hạ Tình mượn, bạn bàn trước đột nhiên lấy ra một hộp màu nước 108 màu tỏa sáng lấp lánh. ―― Nhà giàu nha!! Cả lớp ồ lên. Tiểu Bạch bàn trước hất tóc, đắc ý nói:”Nha Nha, cậu muốn dùng chung hộp màu này với tớ không? Xịn cực kỳ, đây là loại mới nhất đấy, không cần nước vẫn dùng được.” Diệp Nha: “......” Vui vẻ đáp ứng. Tiểu Hắc: “......” Ôm tiền xu rớt nước mắt. ** Buổi tối về nhà Diệp Nha kể chuyện này với mọi người, Diệp Lâm Xuyên im lặng nghe Diệp Nha nói xong, nhíu mày không nói gì. Sáng hôm sau. Đột nhiên Diệp Nha cảm thấy cặp sách hôm nay thật nặng, đến lớp học mở ra xem mới thấy không biết từ khi nào trong cặp lại có thêm một hộp màu 150 màu mới tinh, hộp màu quá lớn chiếm gần hết không gian trong cặp, thảo nào nặng như vậy. Chỉ thấy trên hộp dán một tờ giấy, chữ viết vội vàng nguệch ngoạc, trái ngược với hình trái tim đáng yêu ở cuối. [ ba ba yêu con <3]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]