Chương trước
Chương sau
Bởi vì Sở Hàn Lan đến bất ngờ, Quý Tư Vận khó tránh khỏi nhớ lại chuyện xảy ra mấy năm trước.

Những gì cô vừa nói đều là sự thật, hiện tại cô đang sống một cuộc sống rất tốt, bận rộn mà hài lòng, hài lòng đến mức gần như không bao giờ nghĩ đến những chuyện đã qua.

Nếu không phải mẹ cô gặp tai nạn, cô sẽ không bao giờ tiếp xúc với Sở Hàn Lan nữa.

Tôn Ngữ Hoà, cái tên này từng khiến cô suy sụp, bây giờ nghĩ lại, xem ra cũng không hẳn như vậy, bởi vì cho dù không có sự tồn tại của Tôn Ngữ Hoà, cô và Sở Hàn Lan nhất định cũng sẽ không có kết quả.

Họ không đến từ cùng một thế giới.

Sau khi bất ngờ gặp được Sở Yến, Quý Tư Vận phát hiện ra rằng Sở Hàn Lan đã có một đứa con.

Sau đó Sở Hàn Lan giải thích ngắn gọn với cô rằng trước đây anh đã từng kết hôn, hôn nhân thỏa thuận, đứa trẻ không phải là con của anh, nhưng vì tình hình phức tạp lúc đó nên anh phải tạm thời nuôi đứa bé.

Dù không khỏi có chút lo lắng, nhưng cô vẫn tin lời Sở Hàn Lan, cố gắng hẹn hò với anh.

Tuy nhiên, cô không ngờ con đường này lại khó khăn hơn cô tưởng tượng.

Càng đến gần Sở Hàn Lan, cô càng nhận ra mình không hợp với thế giới đó.

Ông cụ Sở có quyền có thế, trong mắt không giấu được sự bất mãn, thẳng thừng nói cô sẽ không bao giờ trở thành con dâu của nhà họ Sở.

Những người xung quanh Sở Hàn Lan nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, khinh thường, nhưng cũng không hiểu sao lại xen lẫn sự hiểu biết và đồng cảm.

Lúc đầu, cô không biết ý nghĩa của ánh mắt đó, cho đến một ngày, cô tình cờ nghe được lời bàn tán của vài người làm, sau đó cô nhận ra, ồ, hóa ra cô trông rất giống vợ cũ của Sở Hàn Lan.

Theo những người khác, Sở Hàn Lan và vợ cũ là bạn từ thuở nhỏ và có mối quan hệ sâu sắc nên sau khi cô ấy qua đời, anh vẫn mong nhớ, thậm chí còn tìm đối tượng mới giống với vợ cũ.

Chuyện này và lời giải thích của Sở Hàn Lan là hai chuyện khác nhau.

Trong thời gian đó, tinh thần của cô đặc biệt mong manh, dù cô luôn tự nhủ không được suy nghĩ quá nhiều nhưng mọi suy nghĩ của cô vẫn đi theo hướng xấu nhất.

Cô bắt đầu không khỏi thắc mắc, làm sao một người đàn ông kiêu ngạo, con cưng của trời như Sở Hàn Lan lại có thể yêu một người bình thường như cô?

Nếu thật như Sở Hàn Lan nói, anh và Tôn Ngữ Hoà chỉ là bạn bè thì làm sao anh có thể bằng lòng nuôi một đứa trẻ không phải của mình.

Cô cố gắng hỏi Sở Hàn Lan về Tôn Ngữ Hoà và cuộc hôn nhân trước, nhưng Sở Hàn Lan dường như không muốn nhắc nhiều đến chuyện đó và vẫn an ủi cô rằng "đừng suy nghĩ quá nhiều".

Quý Tư Vận thừa nhận rằng cô là một người yếu đuối.

Khi ở bên Sở Hàn Lan càng ngày càng đau khổ, hiện thực giống như một chiếc búa nặng nề đè nát sự ngọt ngào giữa hai người xuống vũng bùn, cô bắt đầu muốn trốn thoát.

Bức ảnh đó của Tôn Ngữ Hoà chỉ là cọng rơm cuối cùng khiến cô sụp đổ.

Sau khi rời khỏi Sở Hàn Lan, Quý Tư Vận dần dần nhận ra rằng xung đột giữa cô và Sở Hàn Lan có thể chưa bao giờ là về Tôn Ngữ Hoà, mà là một ngòi nổ khác không thấy được, không sờ được và cũng không thể vượt qua.

Dù không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận rằng cô tự ti khi ở bên Sở Hàn Lan.

*

Trận đấu bóng đá giữa trường tiểu học Kinh Nhất và trường tiểu học Kinh Thực Nghiệm đã kết thúc.

"Rột rột..." Hưu Hưu uống ngụm sữa cuối cùng rồi ợ hơi.

Tạ Chấp nghiêng đầu nhìn nàng: "Uống xong chưa?"

Hưu Hưu lắc hộp, thấy không còn tiếng động nào nữa, gật đầu: "Uống hết rồi!"

Tạ Chấp lấy chiếc hộp rỗng từ tay cô, vuốt phẳng rồi cho vào cặp sách của cậu.

"Anh Tiểu Chấp, anh nhìn xem, Hưu Hưu biết những số bên kia." Hưu Hưu chỉ vào bảng điểm bên lề sân cỏ.

Tạ Chấp liếc nhìn theo hướng chỉ, sau đó lại nhìn về phía cô bé đang có vẻ mặt "Hỏi em đi, nhanh hỏi em đi" rồi cậu hỏi theo ý muốn của cô bé: "Thật sao, bao nhiêu vậy?"

Hưu Hưu kiêu ngạo giơ ngón tay lên: "Số 3!"

Nhìn bốn ngón tay mũm mĩm của cô, Tạ Chấp im lặng.

Cậu đưa tay ra kéo ngón tay út của cô lại và nói: "... Đây là số 3."

Hử?

Hưu Hưu cẩn thận đếm ngón tay, chợt nhận ra, hình như là vậy!

Hưu Hưu cử động ngón út, lén lút liếc nhìn Tạ Chấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc phàn nàn: "Ôi, ngón tay của Hưu Hưu lại không nghe lời nữa rồi."



Cô bé vốn muốn đưa ra ba ngón tay, nhưng ngón út lại cứ vươn lên!

Tạ Chấp mím môi cười nhẹ, để cô bé giải thích một cách trẻ con: "Còn cái kia thì sao?"

Hưu Hưu lập tức quên mất chuyện vừa xảy ra một giây trước, cái đầu nhỏ quay lại.

"Số 5!" Cô bé vui vẻ nói.

Tạ Chấp gật đầu: "Đúng rồi."

"Hưu Hưu biết hết!"

Như thể đã làm được điều gì đó to lớn, đôi chân của cô bé càng đong đưa hơn.

Vừa dứt lời, trọng tài ở giữa sân đã thổi còi, tuyên bố trận đấu kết thúc.

Các bậc phụ huynh và khán giả xung quanh vui vẻ đứng dậy vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.

Đầu Hưu Hưu quay nhìn xung quanh, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn vỗ tay.

Đám đông dần dần giải tán, Sở Yến đã chơi xong, cũng chạy chậm đến một bên sân.

Mái tóc gãy trên trán ướt đẫm mồ hôi, hóa thành từng sợi, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, hưng phấn hỏi Hưu Hưu: "Sở Hưu Hưu, bọn anh thắng rồi, em có thấy không?"

Hưu Hưu bối rối, không hiểu lắm: "Anh Tiểu Yến thắng rồi sao?"

Nụ cười trên mặt Sở Yến chợt chùng xuống, đôi mắt mở to: "Em không xem hả?"

Thấy Sở Yến có vẻ có chút tức giận, Hưu Hưu khoanh tay nhỏ lại nói: "Hưu Hưu đã xem mà."

Biết con nhóc này chẳng qua là không có khái niệm thắng thua, Tạ Chấp nhẹ giọng nói: "Vừa rồi em nhìn thấy con số mấy?"

"3 và 5!" Hưu Hưu lập tức trả lời.

Sở Yến hài lòng nâng cằm nói: "Đúng vậy, chúng ta thắng 5 - 3, có giỏi không?"

Cô bé chớp mắt, muộn màng nhận ra mình nên làm gì, cong mắt lớn tiếng khen ngợi: "Anh Tiểu Yến giỏi quá!"

Trên mặt mang theo nụ cười, Sở Yến nhảy hai lần tại chỗ, nói với bọn họ: "Anh đi nói chuyện với thầy, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."

Nói xong, cậu ta nhanh chóng quay người chạy về phía đội.

Một lúc sau, Sở Yến đeo cặp sách trên lưng chạy trở lại.

"Đi thôi!" Cậu ta vẫy tay với nhiều người.

Trình Tấn đứng yên lặng ở phía sau gọi tên: "Tiểu Yến."

Sở Yến dừng lại, nghi ngờ nhìn người đàn ông.

Thấy ánh mắt hoang mang, Trình Tấn mím môi cười nói: "Cháu không nhớ chú sao?"

Hưu Hưu nhắc nhở: "Là chú Trình!"

Chú Trình?

Sở Yến vẫn không nhớ được người đàn ông trước mặt mình là ai.

Nhìn thấy vẻ mặt mông lung của Sở Yến, Hưu Hưu vui vẻ cười nói: "Anh Tiểu Yến ngốc đến mức quên cả chú chó lớn rồi."

Khi nhắc đến con chó lớn, Sở Yến nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ trước kia, sau đó cuối cùng cũng nhớ ra danh tính của người đàn ông này, đó là bạn của mẹ.

Nhưng điều đó không quan trọng, Sở Yến nheo mắt nhìn Hưu Hưu: "Sở Hưu Hưu, em nói ai ngốc hả?"

Hưu Hưu núp ở phía sau Tạ Chấp, túm chặt lấy quần áo của Tạ Chấp, nói: "Anh Tiểu Yến ngốc, Hưu Hưu còn nhớ tới chú mà!"

Sở Yến khoanh tay nói: "Con bé này dám nói lại lần nữa đi?!"

Hưu Hưu đương nhiên không dám nói thêm gì nữa, cô bé chột dạ ngước nhìn Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp…"

Tạ Chấp vỗ nhẹ đỉnh đầu của cô bé, nói: "Đừng sợ."

Trình Tấn không ngừng mỉm cười nhìn tương tác của ba đứa trẻ, sau đó nhân cơ hội nói: "Tiểu Yến chỉ gặp chú một lần, không nhớ cũng là chuyện bình thường."

Hưu Hưu từ phía sau Tạ Chấp thò đầu ra, giống như khoe khoang nói với Sở Yến: "Chú gọi là chú Trình. Chính chú đã nói cho Hưu Hưu~"

Sở Yến trợn mắt nhìn cô bé rồi lại nhìn người đàn ông xa lạ.



Tuy rằng đây là bạn của mẹ, nhưng Sở Yến hoàn toàn không quen, cũng không biết nên nói chuyện thế nào, bỗng nhiên chỉ có thể nhìn nhau chằm chằm.

Trình Tấn cười nói với cậu ta: "Chú vừa thấy cháu ghi bàn, cháu chơi rất hay."

Nghe được lời khen, Sở Yến càng tự mãn hơn, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Cũng tạm thôi ạ."

Trình Tấn cẩn thận nhìn mắt của cậu ta, nói: "Chú vừa mới quay một đoạn video ghi lại khoảnh khắc cháu ghi bàn, cháu có muốn xem không?"

Sở Yến còn chưa kịp nói gì, Hưu Hưu bên cạnh vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên, ánh mắt sáng ngời: "Muốn ạ, muốn ạ!"

Sở Yến không nói nên lời liếc nhìn cô bé, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trình Tấn: "Thật không ạ?"

"Đương nhiên." Trình Huân lấy điện thoại di động ra, bấm vào video mới nhất, đặt trước mặt Sở Yến.

Ban đầu Sở Yến còn có chút dè dặt, nhưng khi nhìn thấy video mình cầm bóng vượt qua hai hàng phòng ngự, trong nháy mắt kiêu ngạo nói: "Sở Hưu Hưu, em xem anh chơi hay cỡ nào này!"

Hưu Hưu lon ton chen chúc về phía cậu ta, đúng lúc nhìn thấy Sở Yến đang đá bóng vào trong khung thành, vui vẻ nói: "Bóng vào rồi!"

Sở Yến vui vẻ đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, thậm chí còn có chút quen thuộc nhìn Trình Tấn.

Cậu ta liếc nhìn Trình Tấn và nói: "Cảm ơn chú."

Hưu Hưu vỗ vỗ cánh tay của cậu ta, sửa lại: "Chú Trình mà."

"Được rồi, chú Trình." Tâm trạng Sở Yến vui vẻ, gọi lại theo lời của Hưu Hưu.

Nhìn thấy Sở Yến rốt cuộc không còn xa lạ với mình nữa, tấm lưng cứng ngắc của Trình Huân thả lỏng ra một chút, cười nói: "Chú Trình mời các cháu một bữa được không?"

Tuy bởi vì có đoạn video vừa rồi nên ấn tượng về người đàn ông trước mặt tốt hơn một chút, nhưng cũng không thân thiết đến mức muốn đi ăn cùng. Sở Yến lắc đầu nói: "Cảm ơn chú, nhưng bọn cháu phải về nhà."

Tạ Chấp lại ngẩng đầu liếc nhìn Trình Tấn, cậu có đầu óc nhạy bén, luôn phải suy nghĩ nhiều hơn hai người đơn giản vô tư còn lại.

Cậu không biết người trước mặt, theo những gì Hưu Hưu nói thì có vẻ như người này chỉ mới gặp họ lần thứ hai, nhưng không hiểu vì lý do gì mà người này dường như đang cố gắng tiếp cận.

Điều này khiến Tạ Chấp nhớ đến một câu nói - không có gì mà tỏ ra ân cần*.

[*] 无事献殷勤,非奸即盗 - Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: câu ngạn ngữ, nghĩa là không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Nghĩ tới đây, Tạ Chấp thoáng suy nghĩ, đi đến bên cạnh Hưu Hưu, nắm lấy tay cô bé.

"Qua đây."

Cậu nắm chặt tay cô bé và kéo ra xa khỏi người đàn ông.

Hưu Hưu nhìn Trình Tấn rồi lại nhìn Tạ Chấp, mặc dù không biết tại sao phải đi, nhưng vẫn không chút do dự đi theo Tạ Chấp.

Tạ Chấp đi tới trước mặt dì Vương và nói: "Dì Vương, chúng ta đi thôi."

Người đó trông có vẻ không phải là người tốt.

Dì Vương liếc nhìn người đàn ông này, mặc dù anh ta tự nhận mình là bạn của mẹ Sở Yến nhưng lại không có gì chứng minh được thân phận cả: "Ngài Trình, không còn sớm nữa, tôi phải dẫn bọn trẻ về. Nếu có việc gì thì hãy liên hệ trực tiếp với sếp Sở."

Khi Trình Tấn vừa nói ra những lời này ra đã cảm thấy hối hận, anh ta thế mà lại dùng chiêu trò của người lớn đối với trẻ con, biết không thích hợp, chỉ có thể gật đầu: "Được, tạm biệt bạn nhỏ nhé."

Hưu Hưu giơ tay vẫy tay: "Tạm biệt chú Trình~"

Vừa dứt lời, Tạ Chấp lập tức dẫn đi xa.

Hưu Hưu có chút nghi hoặc hỏi: "Sao không đi cùng chú Trình ạ?"

Tạ Chấp cảm thấy tính thân thiện với mọi người của cô bé có chút đáng lo: "Hưu Hưu, không phải ai cười với em cũng là người tốt đâu."

Hưu Hưu không hiểu: "Hả? Hưu Hưu nghe không hiểu."

Tạ Chấp suy nghĩ một chút, thay đổi cách diễn đạt: "Có một con sói xám lớn giả vờ làm cừu, nhưng thực chất nó rất xấu tính."

Sói xám lớn?

Hưu Hưu bối rối gãi đầu: "Anh Tiểu Chấp, sói xám lớn mạnh hơn hay rồng nhỏ mạnh hơn?"

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chấp: Hình như tôi đang nói trong cô đơn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.