Hưu Hưu đang vô cùng thích thú ăn món thịt viên chiên do bà ngoại làm, hoàn toàn không biết sự vắng mặt ngắn ngủi của mình đã khiến ba người đàn ông một lớn, hai nhỏ bị chấn động đến mức nào.
Vốn dĩ bữa tối không có món thịt viên chiên này, nhưng bà ngoại đặc biệt làm khi thấy Hưu Hưu trở về.
Đã mấy ngày rồi bà ngoại không được gặp cháu gái, bây giờ nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cháu ngồi ở bàn ăn, trong mắt bà tràn ngập yêu thương.
Quý Tư Vận chia thịt viên chiên thành từng miếng nhỏ để Hưu Hưu có thể tự mình gắp.
Bàn tay tròn trịa của cô bé nắm chặt chiếc thìa cơm nhỏ đặc biệt của mình, ăn hết miếng này đến miếng khác, trông rất ngon miệng.
Bà ngoại tỏ vẻ hài lòng, hỏi: "Có ngon không?"
Hưu Hưu phồng má, mỉm cười và gật đầu: "Ngon ạ!"
Quý Tư Vận cũng cảm thấy thích thú trước vẻ tham ăn của con gái, nhìn thấy dầu trên miệng cô bé, cô lấy ra một tờ giấy lau: "Ăn mà thành như con mèo rồi."
Hưu Hưu nghe xong, nuốt đồ ăn vào miệng, nghiêng đầu kêu meo meo như mèo: "Meo, meo, meo?"
Bà ngoại cười trước vẻ ngoài đáng yêu của cháu gái, lại gắp thêm đồ ăn cho cô bé.
Quý Tư Vận vội vàng ngăn lại: "Được rồi mẹ, hôm nay Hưu Hưu ăn cũng nhiều rồi."
Cô vừa nói vừa sờ cái bụng mềm mại của Hưu Hưu: "Nhìn cái bụng đang phình ra này."
Hưu Hưu cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ac-doc-la-mot-be-rong/3402259/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.