"Cái này... cái gì ở phía bên trái vậy?"
Sở Hàn Lan không thể tin được anh trong mắt con lại giống quái vật như vậy, nên miễn cưỡng hỏi.
Hưu Hưu liếc nhìn nơi anh chỉ, thản nhiên nói: "Là cha ạ!"
Khóe miệng Sở Hàn Lan giật giật, hoàn toàn tan nát cõi lòng.
Không muốn hỏi thêm nữa, Sở Hàn Lan buồn bực thở dài, anh đổi chủ đề: "Bây giờ chúng ta đi tìm mẹ con nhé?"
Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, gật đầu: "Tìm mẹ!"
Sở Hàn Lan cảm thấy an tâm hơn khi nghĩ rằng bây giờ có con gái ở bên cạnh mình, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp được Quý Tư Vận, việc hai người quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Bà ngoại của Hưu Hưu đã được chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh trong đêm đó, tuy đã tỉnh lại sau cơn hôn mê nhưng bà vẫn phải nằm trên giường một thời gian.
Khi Sở Hàn Lan và Hưu Hưu đi đến phòng bệnh, Quý Tư Vận đang xoa bóp cơ thể cho bà của Hưu Hưu.
"Mẹ ơi!"
Giọng nói trong trẻo khiến Quý Tư Vận giật mình quay lại.
Con gái của cô đã ở bên cô từ khi mới sinh ra, tuy lần này chỉ đi xa có một ngày nhưng Quý Tư Vận vẫn không quen và không ngừng nghĩ về con gái.
Bây giờ cô nhìn thấy Hưu Hưu, sự căng thẳng trong lòng rốt cục cũng được thả lỏng.
Cô bước tới ngồi xổm trước mặt Hưu Hưu, cười hỏi cô bé: "Hưu Hưu đến rồi, có nhớ mẹ không?"
Hưu Hưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ac-doc-la-mot-be-rong/3402244/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.