Chương trước
Chương sau
Sợ hãi trước khí chất của người đàn ông, thoáng chốc chẳng ai phản ứng lại.

Chỉ có Sở Hưu Hưu sau khi nghe hệ thống nói người trước mặt là cha của mình, cũng quên mất tức giận, chỉ tò mò nhìn người đàn ông này.

Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô bé đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt của người đàn ông dịu đi, anh bước tới, dáng người uy nghiêm khom xuống nhìn cô bé trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Con là Sở Hưu Hưu phải không?"

Người đàn ông này cao lớn như vậy, Hưu Hưu đành phải ngẩng đầu lên đáp: "Đúng ạ!"

Nghe được câu trả lời của cô bé, đôi mắt người đàn ông khẽ chớp, không nói thêm gì nữa, đứng thẳng người nhìn về phía phó hiệu trưởng và cậu bé mập vừa bắt nạt bạn: "Xin hỏi con gái tôi đã làm gì sai mà bị ép xin lỗi như thế này?"

Phó hiệu trưởng bị khí thế của người đàn ông này dọa đến cổ họng nghẹn lại, giọng nói nhỏ đi, chỉ vào cậu bé mập: "Bạn nhỏ này vừa đẩy ngã Đồng Đồng."

"Bạn ấy muốn cướp sữa của em trước!" Nghĩ tới vừa rồi cậu bạn mập định cướp đồ, Sở Hưu Hưu lại tức giận.

"Nếu đã như vậy thì cậu bé này phải xin lỗi Hưu Hưu nhà chúng tôi." Sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị, trong giọng nói có chút lạnh lùng.

"Tôi…"

Phó hiệu trưởng còn muốn nói tiếp, nhưng bị hiệu trưởng nghiêm khắc tiến tới ngăn cản: "Được rồi được rồi, nếu là Đồng Đồng phạm lỗi trước, vậy chúng ta phải để Đồng Đồng xin lỗi. Biết sai mà sửa mới là em bé ngoan."

Vừa nghe thấy yêu cầu xin lỗi, cậu bé mập lập tức bật khóc lớn: "Em không muốn!"

Phó hiệu trưởng thương cháu trai, mấy lần cố gắng muốn bào chữa nhưng bị hiệu trưởng ngầm phóng cho mấy ánh nhìn sắc bén.

Thấy hiệu trưởng tiếp đón nghiêm chỉnh như vậy, phó hiệu trưởng đoán rằng thân phận của người đàn ông này có thể không bình thường. Phó hiệu trưởng chỉ có thể nhịn, cúi đầu thuyết phục đứa cháu đang khóc, cuối cùng dùng cách hù dọa cậu bé mập là nếu không xin lỗi thì không được mua kẹo que nữa.

Tên mập bất đắc dĩ đành phải nói: "Mình xin lỗi."

Sở Hưu Hưu vừa thấy trên đầu cậu ta bốc khói đen, biết người này vẫn muốn ức hiếp mình, cũng không hề thành thật xin lỗi, vì thế bĩu môi quay đầu không thèm để ý: "Hừm."

"Hưu Hưu!"

Cùng với tiếng giày cao gót đang đến gần, một người phụ nữ mảnh khảnh vội vàng chạy vào lớp.

Có lẽ vì gấp gáp chạy tới nên đôi má trắng nõn mềm mại của người phụ nữ hơi ửng hồng, thở hơi hụt hơi.

Nghe được giọng nói ngày nhớ đêm mong, người đàn ông hơi ngây ra, đầu ngón tay cũng lạnh băng, quay đầu nhìn.

Người phụ nữ vừa bước vào lớp, ánh mắt cô chạm phải người đàn ông đứng giữa phòng, bỗng chốc sắc mặt cô tái nhợt.

[Hưu Hưu, đây là mẹ của cháu.] Hệ thống nói.

Hai mắt Sở Hưu Hưu sáng lên, mẹ cô bé thật xinh đẹp!

Da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, giống hệt như công chúa mà các trưởng lão tộc rồng đã nói!

Mẹ cô bé chắc chắn là công chúa!

"Mẹ!" Sở Hưu Hưu cực kỳ vui vẻ gọi một tiếng.

Giọng nói của cô bé khiến mọi người thoát khỏi dòng suy nghĩ, người phụ nữ nhanh chóng bước tới, bế Sở Hưu Hưu lên.

"Nào, Hưu Hưu chúng ta về nhà thôi."

Sau khi được giáo viên thông báo là con gái đột nhiên có thể nói chuyện, cô ngay lập tức chạy tới, không ngờ lại đụng phải người mà gần bốn năm không gặp.

Trong lòng Quý Tư Vận như có một cơn lốc lướt qua, cô rối bời, chỉ muốn ôm con gái và nhanh chóng rời khỏi đây, thậm chí còn không nhớ chào hỏi giáo viên.

Nhìn thấy người phụ nữ ôm đứa bé rời đi, phớt lờ mình, đôi mắt người đàn ông tối sầm, sải bước theo sau cô: "Quý Tư Vận!"

Sau khi vài người rời đi, căn phòng học nhỏ ngột ngạt dần dần trở nên ồn ào trở lại, phó hiệu trưởng ngập ngừng hỏi: "Hiệu trưởng, người đàn ông đó là ai?"

Hiệu trưởng tức giận trừng mắt nhìn: "Cô còn dám hỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cô làm cho tức giết! Đó chính là Sở Hàn Lan, người đứng đầu tập đoàn Sở Thị, chỉ cần một ngón tay của người ta là có thể nghiền nát trường mẫu giáo của chúng ta rồi."

Phó hiệu trưởng sợ hãi rít lên, ngón tay run rẩy: "Vậy Sở Hưu Hưu thật sự là con gái của anh ta sao?"

"Cô không nghe thấy chính anh ta đã nói sao? Làm sao có thể giả được!" Hiệu trưởng hận không thể đá cho cô ta một cái.

Vẻ mặt của phó hiệu trưởng ủ rũ: "Tôi, làm sao tôi biết Sở Hưu Hưu này thật sự là con gái của Sở Hàn Lan? Anh ta rõ ràng là tài phiệt, tại sao lại cho con gái mình đến trường mẫu giáo ở thị trấn nhỏ của chúng ta?"

Hiệu trưởng bực tức nói: "Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai không cần đến làm việc!"

*

[Nhiệm vụ 1: Trở về nhà họ Sở]

[Tiến độ nhiệm vụ: 0%]

Ngay khi Sở Hàn Lan và Quý Tư Vận lần lượt xuất hiện, hệ thống đã kịp thời đưa ra nhiệm vụ đầu tiên.

[Hưu Hưu, bây giờ cháu phải tìm cách để mình và mẹ trở về nhà của cha cháu.]

Sở Hưu Hưu không có phản ứng gì cả.



Cô bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Quý Tư Vận, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ Quý Tư Vận, lúm đồng tiền hình quả lê hiện rõ trên đôi má ửng hồng.

Mẹ là công chúa, trên người rất thơm, cô bé thích lắm! Sở Hưu Hưu nghĩ đến choáng váng.

[Hưu Hưu?]

[Hưu Hưu?!]

Hệ thống kêu không biết mệt mỏi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Sở Hưu Hưu, cô bé chớp chớp mi, trong đầu trả lời: "Gọi cháu làm gì thế?"

Còn làm gì nữa?

Hả?!

Sự chú ý của ký chủ phiên bản mầm non là cái gì đó thực sự rất khó kiểm soát! Hệ thống mệt mỏi quá.

[Hưu Hưu, nhanh xem bảng thông báo nhiệm vụ đi. Nhiệm vụ đầu tiên của cháu đã có rồi.]

Khi Sở Hưu Hưu kiểm tra nhiệm vụ từng bước dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Sở Hàn Lan luôn đi theo hai mẹ con, cuối cùng không thể chịu đựng được việc bị Quý Tư Vận phớt lờ, anh bước nhanh về phía trước vài bước và nói bằng một giọng điệu lạnh lùng: "Quý Tư Vận, em định trốn anh đến bao giờ?"

Quý Tư Vận để ngoài tai, bước đi rất nhanh ngay cả khi đang đi giày cao gót.

Đôi mắt của Sở Hàn Lan tối sầm lại, anh đứng thẳng trước mặt hai mẹ con, chặn đường đi về phía trước của Quý Tư Vận.

Quý Tư Vận kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn Sở Hàn Lan với vẻ mặt nghiêm túc: "Thưa ngài, tôi không biết ngài. Nếu ngài còn quấy rầy tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát."

Nghe cô nói không quen biết anh, Sở Hàn Lan không khỏi lộ vẻ tức giận: "Em để Hưu Hưu mang họ Sở, còn nói không biết anh sao?"

Sở Hưu Hưu đột nhiên bị cue*, ngẩng đầu lên, trợn tròn hai mắt.

[*] Cue: nhắc tới, lôi vào, đụng tới.

Cha cô bé thật là hung dữ.

Cô bé không thích người cha hung dữ này.

Quý Tư Vận lạnh lùng nói: "Đừng cho mình là đúng, trên thế giới này ngài không phải là người duy nhất mang họ Sở."

"Em!" Sở Hàn Lan tức giận nắm lấy cánh tay của Quý Tư Vận.

Sở Hưu Hưu sợ hãi, dùng tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay Sở Hàn Lan: "Không được đánh mẹ! Không được đánh mẹ!"

Bởi vì liên quan đến cơ thể này nên Sở Hưu Hưu tự nhiên có sự phụ thuộc và yêu quý Quý Tư Vận hơn. Khi nhìn thấy Sở Hàn Lan giận dữ tấn công Quý Tư Vận, cô bé vô thức muốn bảo vệ mẹ.

Sở Hàn Lan không ngờ rằng thân hình nhỏ bé của cô nhóc này lại khỏe đến vậy, chỉ bị mấy cái đánh đã khiến cánh tay anh hơi đau nhức.

Nhìn thấy vẻ đề phòng trong mắt Sở Hưu Hưu, Sở Hàn Lan thu tay lại, gượng cười, lúng túng dỗ dành: "Cha không đánh mẹ."

Sở Hàn Lan trông luôn lạnh lùng nghiêm túc, cho nên lúc này dù anh có cười cũng không thể khiến Sở Hưu Hưu có bao nhiêu thiện cảm, cô bé ậm ừ không để ý đến anh: "Mẹ ơi, mình đi thôi!"

Không cần cha nữa!

Quý Tư Vận ôm chặt Sở Hưu Hưu, liếc nhìn Sở Hàn Lan, bước nhanh ra đường, vẫy một chiếc taxi, lên xe rời đi.

Sở Hàn Lan đứng ở bên đường, nhớ tới sự đề phòng nghiêm khắc trong mắt con gái mình, anh không dám đuổi theo, chỉ có thể nhìn chiếc taxi lao đi.

Thư ký vừa bước tới, Sở Hàn Lan đứng đó một lúc mới quay đầu hỏi: "Có phải tôi vừa rồi… cư xử không đúng mực không?"

Thư ký sửng sốt nói: "Không ạ, sếp Sở chỉ là quá gấp gáp thôi." Có chút hung dữ nhưng anh ta lại không dám nói câu này ra.

Sở Hàn Lan nhéo nhéo điểm giữa cặp lông mày, giọng mệt mỏi: "Tôi nghĩ con bé hình như bị tôi hù sợ rồi."

Thư ký trả lời: "Trẻ con hay quên, ngày mai sẽ quên thôi. Sếp Sở đừng quá lo lắng."

"Bốn năm rồi." Sở Hàn Lan thở dài: "Cô ấy đã xa tôi bốn năm, tôi cũng đã để Hưu Hưu bốn năm không có cha."

Sếp ơi, tính cả thời gian bà chủ mang thai, bây giờ cô chủ mới ba tuổi rưỡi mà thôi.

Thư ký thầm thở dài, trên mặt bày tỏ sự an ủi: "May mắn thay, bây giờ đã tìm thấy bà chủ và cô chủ. Hai mẹ con đều bình an. Chỉ cần sếp từ từ quan tâm, chăm sóc họ thì gia đình sẽ sớm được đoàn tụ thôi."

Sở Hàn Lan trầm tư gật đầu, sau đó trên mặt hiện lên một vẻ kiêu ngạo: "Con gái của tôi có phải rất đáng yêu không? Nhìn giống tôi phải không?"

Thư ký nhớ lại cô bé xinh xắn vừa rồi...

Giống như cô đơn, chiếc mũi và đôi mắt của cô bé rõ ràng được thừa hưởng từ người mẹ xinh đẹp.

Anh ta nặng nề gật đầu: "Vâng, thật sự giống sếp Sở như từ một khuôn đúc ra!"

Bên kia nhìn thấy Sở Hưu Hưu đuổi Sở Hàn Lan đi, hệ thống gần như muốn nổ tung: [Hưu Hưu, chẳng phải chú đã nói tìm cách đưa hai mẹ con cháu trở về nhà họ Sở sao? Cháu phải hoà giải cho cha mẹ chứ!]

Sở Hưu Hưu nắm lấy những quả bóng nhiều màu sắc trên váy của mình và nói: "Nhưng mẹ không thích cha. Cha còn muốn đánh mẹ nữa."

[Ông ấy không phải muốn đánh mẹ đâu, và mẹ cháu cũng không ghét ông ấy.] Hệ thống bất lực thở dài.



"Mẹ đúng là ghét cha mà!" Sở Hưu Hưu có lý để biện luận, cô bé có thể cảm giác được, cô bé rất thông minh đó!

Hệ thống từ bỏ tranh cãi với cô bé, chuyển sang dụ dỗ: "Vậy cháu không muốn cái đuôi của mình nữa à? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cái đuôi sẽ không quay lại đâu."

Cái đuôi…

Lúc này Sở Hưu Hưu mới nhớ ra cái đuôi của mình đã chạy trốn khỏi nhà, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể quay lại.

"Nên làm sao đây? Cái đuôi của cháu có quay lại không?" Sở Hưu Hưu căng thẳng, cắn ngón tay.

Hệ thống rèn sắt khi còn nóng: [Vẫn còn cơ hội, chỉ cần lần sau nghe lời chú và hoàn thành nhiệm vụ thôi.]

Sở Hưu Hưu nắm chặt hai tay, gật đầu.

Lần sau cô bé nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời!

*

Bên ngoài khu nhà đổ nát là một con phố cổ, ven đường có một ông cụ bán hoa, chim và các loại động vật nhỏ khác.

Quý Tư Vận dẫn Hưu Hưu đi ngang qua, tay kia cầm một chiếc bánh ngọt mua cho Hưu Hưu.

Xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của Hưu Hưu, Quý Tư Vận lại hỏi: "Hưu Hưu, lát nữa về nhà gặp bà thì nên nói thế nào nhỉ?"

Hưu Hưu ngước cằm lên: "Bà ơi, Hưu Hưu có thể nói được rồi. Hưu Hưu yêu bà!"

Cô bé nhớ hết rồi!

"Đúng rồi! Hưu Hưu thật thông minh." Quý Tư Vận đã thoát khỏi nỗi sợ hãi khi nhìn thấy Sở Hàn Lan và đắm chìm trong niềm vui khi Hưu Hưu cuối cùng cũng có thể nói được.

Lúc đi ngang qua một nơi, Sở Hưu Hưu đột nhiên dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.

Quý Tư Vận nhìn theo ánh mắt của con gái và thấy một con rùa nhỏ trong lồng.

"Hưu Hưu muốn có con rùa nhỏ đó sao?"

"Con rùa nhỏ?" Sở Hưu Hưu nghi hoặc nghiêng đầu.

Từ lúc Hưu Hưu thoát ra khỏi vỏ bọc, không thấy các trưởng lão tộc rồng thường trò chuyện bên cạnh cái vỏ của mình nữa, bên cạnh chỉ có một ông chú đi bộ hay nói chuyện đều chậm rãi.

Ông chú đó tự nói là đã sống hàng trăm năm, thậm chí cái tên "Hưu Hưu" cũng là do ông chú chậm chạp đặt, bởi vì Hưu Hưu lúc nào cũng như tức giận "thở phì phò".

Con rùa trước mặt trông giống hệt ông chú chậm chạp đó, chỉ là nhỏ hơn một chút. Hưu Hưu không biết có phải là ông chú hay không.

Trông thấy con gái mình nhìn chằm chằm vào con rùa nhỏ không chớp mắt, Quý Tư Vận suy nghĩ một lúc, cảm thấy mua con rùa nhỏ cho Hưu Hưu làm thú cưng cũng ​hay. Vì vậy, cô đã mua con rùa từ ông cụ.

Sở Hưu Hưu vừa cầm lấy chiếc hộp chứa con rùa nhỏ, ánh mắt sáng ngời ghé sát lại hỏi: "A Bát, có phải chú không?"

Con rùa đột nhiên rụt đầu và bốn chân lại.

Con rùa con tội nghiệp sợ run rẩy vì mùi rồng trên người Hưu Hưu.

Sở Hưu Hưu nhăn mũi, mặc dù nhìn rất giống A Bát, nhưng xem ra nó không phải A Bát. A Bát còn lâu mới rụt rè như vậy.

Nhìn thấy Hưu Hưu đã đặt tên cho con rùa, nghĩ rằng cô bé rất thích thú cưng này, Quý Tư Vận mỉm cười nói: "Hưu Hưu phải chăm sóc tốt cho A Bát nhé."

Sở Hưu Hưu sửng sốt, thì ra nó cũng gọi là A Bát!

Ban đầu Hưu Hưu có chút thất vọng, sau đó lập tức vui mừng vì sự trùng hợp nho nhỏ này. Cô bé nhất định sẽ chăm sóc tốt cho A Bát này!

"A Bát, A Bát, cùng về nhà thôi."

Hình ảnh đứa trẻ nghiêm túc nói chuyện với một con vật nhỏ luôn cảm thấy đáng yêu và ngây thơ. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái, trong lòng Quý Tư Vận càng thấy ngọt ngào hơn, cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái.

Tiếng chuông vang lên.

Quý Tư Vận trả lời điện thoại và nụ cười trên môi của cô đột nhiên biến mất sau khi nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia.

Cô siết chặt điện thoại, mắt chợt đỏ hoe, giọng nói trở nên căng thẳng: "Bệnh viện nào?"

Bé rồng nhỏ luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Khi nhận thấy Quý Tư Vận có gì đó không ổn, Hưu Hưu ngẩng đầu lên, cảm thấy có chút lo lắng.

"Mẹ ơi?"

Quý Tư Vận cúp điện thoại, nén nước mắt, vội vàng bế Hưu Hưu chạy tới ven đường, khàn giọng nói: "Hưu Hưu, bà bị tai nạn rồi, chúng ta phải đến bệnh viện."

- ------------------

Hệ thống: Hưu Hưu, cháu phải nghe lời!

Hưu Hưu (nắm tay): Lần sau chắc chắn như thế!

Từ đó trở đi, hệ thống bắt đầu hành trình nuôi dạy một đứa bé đến nhồi máu cơ tim...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.