Chương trước
Chương sau
Tuy Diệp Ngạo Thiên cùng Thôi Xán là một nhóm, nhưng mà nàng lại là người cuối cùng biết được tin Thôi Xán chết. Đào Nhiên rời khỏi nhà Diệp Nam Thiên, sau khi đem video giao cho Diệp Ngạo Thiên, lại chuyên môn đi qua nhìn xem Thôi Xán thế nào rồi, lúc này mới biết Thôi Xán đã chết. Sau đó hắn lại đi tìm Diệp Ngạo Thiên, nói tin tức này cho nàng.
Diệp Ngạo Thiên sau khi nghe được tin tức này sửng sốt thật lâu, dĩ nhiên nàng cũng không thương tâm cho Thôi Xán được bao nhiêu, nàng chẳng qua là cảm thấy Thôi Xán đã chết, bản thân về sau liền không dễ hành động. Phòng này đều là của Thôi Xán, bản thân hiện tại ăn uống sinh hoạt toàn lệ thuộc vào Thôi Xán.
Tuy sớm đã quyết định sau khi bản thân trở lại Diệp thị sẽ cho Thôi Xán chỗ tốt, nàng dùng Thôi Xán cũng sẽ không cảm thấy bất an trong lòng, nhưng bây giờ Thôi Xán cúp điện, nơi này cũng không thể ở nữa.
Vì vậy Diệp Ngạo Thiên sửng sốt hồi lâu sau, đưa ánh mắt nhìn về phía Đào Nhiên.
Đào Nhiên cùng nàng đối mặt mấy giây, sau đó nghiêng đầu xoay người nhấc chân rời khỏi.
"Đừng đi." Diệp Ngạo Thiên vụt tới trước một cái, nhào vào bắp đùi Đào Nhiên, "Anh phải giúp tôi."
Đào Nhiên duỗi chân nói: "Tôi không có gì có thể giúp cô."
Diệp Ngạo Thiên: "Cho tôi mượn ít tiền, tôi nhất định trả gấp đôi!"
"Cô đi ra a." Đào Nhiên tiếp tục duỗi chân.
Diệp Ngạo Thiên bỗng nhiên mặt lộ nghi ngờ nói: "Chân này thật... thật quen thuộc..."
Đào Nhiên: "..."
Cuối cùng Đào Nhiên vẫn phải tiêu tiền để cứu chân mình ra, nếu không tiếp theo không chừng Diệp Ngạo Thiên sẽ muốn nói eo và mông thật quen thuộc.
Diệp Ngạo Thiên lấy được video Đào Nhiên quay, hơn nữa còn có đoạn ghi âm nghe trộm, muốn đi cáo Diệp Nam Thiên đã đủ rồi. Nhưng mà nàng cảm thấy như vậy vẫn chưa được, chưa được đến mức tuyệt không sai sót, có vật chứng, nàng còn cần một nhân chứng.
Lúc này người có thể trợ giúp nàng trừ Đào Nhiên còn có ai? Vì vậy Diệp Ngạo Thiên liền hướng về Đào Nhiên làm một phen thao thao bất tuyệt, ý tứ đại khái chính là anh giúp tôi lúc này tôi sẽ không quên ơn anh, ngày khác phát đạt, nhất định sẽ tử tế báo đáp. Nhất định cho anh thật là nhiều thật nhiều tiền, để cho anh cả đời không cần làm việc cũng có thể trôi qua ngày tháng thần tiên vân vân.
Đào Nhiên cũng chỉ là bày ra tư thế thâm trầm, nói: "Tôi có thể giúp cô, chỉ có điều đây đúng là một lần cuối cùng tôi giúp."
Diệp Ngạo Thiên nghĩ một chút, sau khi kết thúc bản thân đã có thể đè chết Diệp Nam Thiên rồi, về sau cũng không cần hắn giúp cái gì nữa. Vì vậy nàng rất sảng khoái đáp ứng, sau khi Đào Nhiên rời đi nàng một mình ở trong nhà trọ, tâm tình kích động hết sức.
Đào Nhiên mai phục ở phụ cận nhà Diệp Nam Thiên, người mỗi ngày tới nhà hắn nhiều như vậy, hắn phải cẩn thận quan sát rồi mới xác định xem muốn bắt ai.
Tiểu Mỹ đụng vào, cầm cây kem trong tay nói: "Ký chủ, ngươi lần này thật thảm nha, nữ phụ vẫn luôn đang lợi dụng ngươi."
Đào Nhiên nói: "Ta vẫn luôn rất thảm mà, ngươi không phải cũng lợi dụng ta sao?"
Tiểu Mỹ phản bác: "Vậy không giống nhau, ta sẽ trả tiền cho ngươi mà."
"Diệp Ngạo Thiên cũng sẽ cho ta tiền."
"..."
"Được rồi." Tiểu Mỹ tang thương liếm cà rem nói: "Chẳng mấy chốc ký chủ ngươi đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, cách thời điểm chúng ta chia tay cũng càng ngày càng gần, ngươi có chút nào luyến tiếc Tiểu Mỹ không?"
"Không có." Đào Nhiên như cũ nhìn chằm chằm phương hướng nhà Diệp Ngạo Thiên, "Hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ ngươi liền sẽ lập tức rời khỏi ta đúng không? Ta sẽ không lại bị đồ vật kỳ kỳ quái quái gì trói buộc đúng không?"
Tuy Tiểu Mỹ đối với Đào Nhiên coi như rất hiểu, nhưng mà bị Đào Nhiên không kịp chờ đợi muốn thoát khỏi như vậy, nó vẫn cảm thấy có chút không giữ được mặt mũi. Cả giận nói: "Đồ bạc tình nhà ngươi, mất công ta một lòng một dạ với ngươi lâu như vậy."
"Ngươi lại còn muốn không một lòng một dạ à, ngươi làm được không?" Thứ Đào Nhiên quan tâm hơn không phải cái này, "Ngươi nói thời điểm trở lại thế giới hiện thực ta có thể dùng tích điểm đổi một kỹ năng ở thế giới nhiệm vụ, cái gì cũng được sao? Nếu ta muốn đổi pháp lực ở thế giới tu chân thì sao?"
Tiểu Mỹ lấy ra quyển sổ nhỏ nói: "Năng lượng để đổi kỹ năng cũng tương ứng với số tích điểm cần có khác nhau, pháp lực ở thế giới tu chân cấp bậc năng lượng quá cao, không biết đến lúc đó tích điểm có đủ hay không aiz."
Đào Nhiên luôn cảm thấy nói thêm gì nữa có thể sẽ bị Tiểu Mỹ gài bẫy, cho nên hắn kịp thời ngậm miệng lại.
Trải qua nhiều ngày âm thầm quan sát như vậy, phát hiện có người luôn lén lén lút lút đến tìm Diệp Nam Thiên không dám để cho ai nhìn thấy hình dáng. Vì vậy hắn suy đoán, Diệp Nam Thiên hoặc là không thể để cho người khác biết người này tồn tại, hoặc là mục đích người này gặp hắn bất đồng với người khác.
Lại một lần nữa Diệp Nam Thiên vụng trộm ra ngoài gặp người kia, Đào Nhiên lén theo đuôi sau lưng người kia, sau đó liền phát hiện người kia đang điều tra Thôi Xán. Hoặc là nói, hắn đang muốn ở trên người Thôi Xán tra được tung tích Diệp Ngạo Thiên. Lúc này hắn đã tìm được căn phòng Diệp Ngạo Thiên trụ trước đó, sau khi phát hiện Diệp Ngạo Thiên đã biến mất khỏi nơi này hắn cảm thấy không đúng, gọi một cú điện thoại cho Diệp Nam Thiên.
"Lão bản, Diệp Ngạo Thiên hình như đã nhận được tin tức trước thời hạn, không thấy đâu nữa."
Diệp Nam Thiên rõ ràng rất bất mãn với loại đáp án này, ở điện thoại bên kia không biết nói gì.
Trên mặt người kia đều là mồ hôi, không ngừng xin lỗi, hắn nói: "Tôi cảm thấy trừ Thôi Xán ra hình như còn có người khác trợ giúp Diệp Ngạo Thiên, nếu không nàng không thể nào trốn sạch sẽ như vậy."
"Được, ta sẽ mật thiết chú ý mấy đổng sự kia, được được..."
Đặt điện thoại di động xuống, Tiêu Toàn thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời khỏi, sau lưng bỗng nhiên bị một đồ vật sắc nhọn chặn lại.
Tiêu Toàn thân thể cứng đờ, nói: "Là ai?"
"Ngươi đoán thử xem." Thanh âm khàn khàn vang lên sau lưng.
Tiêu Toàn cảm giác rợn cả tóc gáy, hắn nói: "Ngươi là người của Diệp Ngạo Thiên?"
Đào Nhiên lấy ra một cái chụp mắt từ sau lưng đưa cho hắn nói: "Đắp lên mắt."
Tiêu Toàn không dám phản kháng, lập tức đeo lên chụp mắt, bất quá hắn cũng không hoàn toàn buông tha. Hắn nói: "Ngươi làm sao biết ta tồn tại?"
Đào Nhiên không nói gì, chỉ lấy sợi dây buộc hắn lại, Tiêu Toàn lại nói: "Ngươi bắt đầu giúp Diệp Ngạo Thiên làm việc bao lâu rồi? Ngươi biết tình cảnh hiện tại của Diệp Ngạo Thiên không? Nàng hiện tại hai bàn tay trắng, Thôi Xán giúp nàng cũng đã chết, nàng có thể cho ngươi cái gì? Không bằng ngươi tới giúp ông chủ ta làm việc, ông chủ ta rất rộng rãi."
Đào Nhiên nói: "Thôi Xán sao bỗng nhiên chết? Là ông chủ các ngươi giết? Hắn không sợ bị cảnh sát biết sao?"
"Huynh đệ, ngươi quá ngây thơ rồi, cảnh sát làm sao có thể phát hiện được." Tiêu Toàn nói: "Ông chủ nếu đã có thể giết chết Thôi Xán, tương tự cũng có thể giết chết Diệp Ngạo Thiên, huynh đệ, chim khôn chọn cành mà đậu a."
Đào Nhiên cười một chút, nói: "Ngươi nói xem nếu ta đem lời ngươi nói vừa rồi, cùng với bộ dáng ngươi nói chuyện đều đưa cho Diệp Nam Thiên nhìn, hắn sẽ làm gì ngươi?"
Tiêu Toàn trong nháy mắt mồ hôi lạnh từ trên đầu rơi xuống, "Ngươi đang gạt ta?"
"Phải, thật bất hạnh ngươi đã bị lừa." Đào Nhiên: "Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là lấy ra chứng cớ những thứ dơ bẩn Diệp Nam Thiên bảo ngươi làm, hoặc là chờ chết thảm thiết đi. Hay là ngươi cảm thấy, Diệp Nam Thiên hắn sẽ còn cứu ngươi?"
Diệp Nam Thiên có quỷ mới cứu hắn, nếu video bản thân nói những lời này bị hắn nhìn thấy, sợ rằng hắn là người đầu tiên muốn giết chết mình.
Đào Nhiên nói: "Nếu như ngươi còn chút đầu óc thì nên biết chọn thế nào, phải biết sau khi Diệp Nam Thiên thua, thứ Diệp Ngạo Thiên có thể cho ngươi cũng sẽ không kém so với Diệp Nam Thiên."
Mấy ngày sau, truyền thông nước Cộng Hòa đều điên cuồng. Bởi vì tổng tài tiền nhiệm của tập đoàn Diệp thị Diệp Ngạo Thiên trở lại rồi, trở lại cùng nàng, nghe nói còn có bằng chứng Diệp Nam Thiên sát hại phụ thân mình hơn nữa gài tang vật hãm hại em gái mình. Còn có tin tức nào so với cái này càng khiến người chú ý sao?
Cảnh sát nước Cộng Hòa cũng đang hành động, bởi vì thân phận Diệp Ngạo Thiên bây giờ vẫn là tội phạm bị truy nã, bất kể nàng có bị oan uổng hay không, trước bắt lại hẵng nói.
Diệp Ngạo Thiên lẫn tránh rất chặt chẽ, lúc này nàng chỉ gửi một đoạn video cho truyền thông.
Vì vậy ở trên mạng, đều lưu truyền một đoạn video như vầy.
Bản thân Diệp Ngạo Thiên xuất hiện trong video, đầu tiên là đem tiền nhân hậu quả nói rõ ràng, ở phía sau chính là cảnh ngày đó Đào Nhiên quay đến, Diệp Nam Thiên cùng mẹ hắn Chu Bảo Châu ở nhà nói chuyện còn có thu âm. Cảnh sát trước tiên đi tìm Diệp Nam Thiên nói chuyện, tuy rằng Diệp Nam Thiên nói video này là giả, nhưng mà tập đoàn Diệp thị vẫn loạn thành một nồi cháo.
Diệp Ngạo Thiên an tĩnh chờ đợi giây phút trở về kia, ngày đó sau khi sát thủ Ôn Nhu đem Tiêu Toàn đưa tới, hắn cũng liền không xuất hiện nữa, bất luận Diệp Ngạo Thiên làm gì hắn đều không xuất hiện nữa. Hắn đi thật rồi, Diệp Ngạo Thiên biết. Tuy rằng đã sớm biết sẽ như vậy, nhưng mà Diệp Ngạo Thiên vẫn cảm thấy có loại cảm giác rất kỳ quái.
Cho tới bây giờ nàng đã sắp thành công, nếu không có hắn trợ giúp, một mình nàng căn bản không có khả năng đấu thắng Diệp Nam Thiên. Hắn chắc hẳn sẽ còn trở lại, Diệp Ngạo Thiên thầm nghĩ, mình còn chưa trả thù lao cho hắn mà.
Ở địa phương nàng không biết, Đào Nhiên như cũ đi theo bên cạnh nàng.
Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, ta cảm thấy nữ phụ sắp di tình biệt luyến."
Đào Nhiên nói: "Ngươi làm sao thấy được?"
"Bởi vì nàng hôm nay căn bản không hề nhớ tới Đào Nhiên, nàng luôn nghĩ đến sát thủ Ôn Nhu." Nói tới chỗ này Tiểu Mỹ lộ ra một biểu tình rất hiểu nói: "Đương lúc trong lòng một nữ nhân luôn luôn tưởng nhớ một nam nhân, đã nói lên tâm hồn thiếu nữ của nàng đã và đang mở rộng vì nam nhân kia."
Đào Nhiên nghe có chút mất hứng, "Nàng thật quá đáng, đều đã ngủ ta rồi, lại còn nghĩ đến nam nhân khác."
Tiểu Mỹ: "Cái nam nhân khác kia cũng là ngươi được không."
"Hừ!"
Diệp Ngạo Thiên xuất hiện dẫn tới náo động, nàng chính là muốn đem hết thảy những thứ này đều đưa đến giữa tầm mắt công chúng, chỉ có ở dưới con mắt tất cả mọi người, Diệp Nam Thiên mới không động thủ được.
Cuối cùng đã tới ngày quyết chiến hôm đó, Diệp Nam Thiên lại không xuất hiện, hắn chạy. Hắn trốn đi như vậy, thật đúng là không cần nói gì cũng hiểu hết rồi, vì vậy Chu Bảo Châu còn chưa kịp chạy trốn đã bị bắt.
Người tập đoàn Diệp thị cũng biết thời gian về sau sẽ là thiên hạ của Diệp Ngạo Thiên, vì vậy những người đầu phục Diệp Nam Thiên rối rít đến trước mặt Diệp Ngạo Thiên biểu đạt trung thành, còn vì vậy moi ra không ít tai tiếng của Diệp Nam Thiên.
Chu Bảo Châu ở trong ngục khai ra chuyện Lý đổng sự, bởi vì phụ thân Diệp Ngạo Thiên luôn không chịu cưới nàng, nàng liền cùng Lý đổng sự ở cùng nhau. Lý đổng sự ra chủ ý cho nàng, bảo nàng hại chết phụ thân Diệp Ngạo Thiên rồi giá họa cho Diệp Ngạo Thiên, như vậy tập đoàn Diệp thị hiển nhiên sẽ được Diệp Nam Thiên thừa kế.
Nàng đã nói ra, cảnh sát dĩ nhiên sẽ đi tra. Những chuyện này dính líu tới mưu sát còn có liên quan tới một ít tổ chức sát thủ đang hoạt động ở nước Cộng Hòa, cảnh sát quả thực là bận rộn bốn chân vắt lên trời, cuối cùng bắt được không ít người. Chỉ là vẫn không tìm được Diệp Nam Thiên, có người hoài nghi Diệp Nam Thiên cũng giống như Diệp Ngạo Thiên ban đầu, bỏ chạy đến Thần Quốc.
Những chuyện này tạo thành tổn thất không nhỏ với tập đoàn Diệp thị, đương lúc Diệp Ngạo Thiên xử lý xong hết thảy, đã là mấy tháng sau đó. Hiếm có thời gian thanh nhàn, nàng liền nghĩ tới một người, nàng cho người đến Thần Quốc tìm Đào Nhiên. Lại bị báo cho biết hắn đã rời khỏi đó rất lâu, không ai biết bây giờ hắn ở đâu.
Diệp Ngạo Thiên cũng không nói rõ bản thân là cảm giác gì? Buồn bã sao? Là có. Nhưng người ban đầu rời khỏi là bản thân, nàng có lý do gì yêu cầu đối phương vẫn ở tại chỗ chờ bản thân?
Nàng cũng nghĩ biện pháp liên lạc sát thủ Ôn Nhu, lại bị cho biết đối phương đi nghỉ phép, hiện tại cũng không biết ở nơi nào.
Diệp Ngạo Thiên cầm nhiều tiền như vậy lại không đưa đi được, cảm giác cũng thật kỳ quái. Phùng Lộ Dịch gọi điện thoại cho nàng, hướng nàng bày tỏ chúc mừng, hơn nữa nói ấn tượng của hắn đối với Diệp Ngạo Thiên đã có thay đổi, Diệp Ngạo Thiên có thể vương giả trở về khiến cho hắn rất bội phục.
"Diệp tổng." Bí thư tiến vào nói: "Hôm nay là ngày giỗ của cha ngài, bó hoa ngài đặt ở tiệm hoa đã được đưa tới."
"Ừ, ta biết rồi." Phụ thân đã qua đời một năm a, thời gian trôi qua thật là mau. Diệp Ngạo Thiên ra cửa, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ lái xe đến nghĩa trang.
Trên mộ bia, phụ thân ở trong hình cười rực rỡ, Diệp Ngạo Thiên ở trước mặt ba ba bao giờ cũng biểu hiện giống như một cô bé. Nàng quỳ xuống trước mộ nói: "Ba ba, con gái rất nhớ ba a, con hiện tại một mình thật cô đơn."
Nàng bỗng nhiên ngại ngùng cười cười nói: "Con biết muốn ba trở lại bồi con là không thể nào, vậy ba hãy để cho Đào Nhiên trở lại bên cạnh con được không, con nhớ hắn, nhưng lại không tìm được hắn. Hắn tốt như vậy ba biết mà, ba cũng sẽ thích hắn đúng không?"
"Đứng lại!"
Cùng với một tiếng rống giận, Diệp Ngạo Thiên quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một người cầm súng vọt tới. Nàng chỉ nhìn một cái, sắc mặt liền trắng bệch, "Diệp Nam Thiên ngươi định làm gì trước mộ ba ba?"
Diệp Nam Thiên ăn mặc giống như tên ăn mày điên cuồng xông tới Diệp Ngạo Thiên, hộ vệ đã ngã xuống một nửa, hắn điên cuồng nói: "Diệp Ngạo Thiên ngươi hại ta biến thành như vậy, ta phải giết ngươi, ngươi đi xuống dưới bồi ba ba đi!"
Diệp Ngạo Thiên muốn tìm chỗ ẩn trốn, nhưng mà nơi này thực không chỗ nào có thể né tránh. Thời khắc nguy hiểm hắn vọt tới, một phát súng lao qua bên tai nàng đánh vào trên mộ bia phụ thân, mộ bia bị đánh vỡ một góc.
Diệp Nam Thiên chạy tới mấy bước, hướng về Diệp Ngạo Thiên muốn nổ thêm mấy phát. Lúc này hắn bị người đạp một cước trên tay, súng rơi trên mặt đất. Bọn cận vệ thấy không có súng liền lập tức nhào tới, bắt Diệp Nam Thiên.
Diệp Ngạo Thiên chỉ nhìn hắn một cái, liền chạy tới bắt tay Đào Nhiên nói: "Anh cuối cùng xuất hiện rồi, anh không tính đòi tiền sao?"
Đào Nhiên mặc cho nàng nắm, nói: "Tôi không phải tới rồi sao."
Tuy rằng vừa rồi thiếu chút nữa chết, nhưng cái này cũng không cách nào ngăn cản Diệp Ngạo Thiên vui vẻ. Nàng nắm tay Đào Nhiên thật chặt, nói với bọn cận vệ: "Bắt hắn lại, đưa đến đồn cảnh sát đi."
Sau đó nàng nói với Đào Nhiên: "Sao anh lúc nào cũng xuất hiện ở thời điểm tôi gặp nguy hiểm? Không biết còn tưởng rằng anh thật sự một khắc cũng không rời khỏi tôi."
Đào Nhiên lòng nói chân tướng chính là như vậy, bất quá hắn vẫn chưa quyết định có nên nói cho Diệp Ngạo Thiên biết thân phận thật hay không. Diệp Ngạo Thiên cô nhỏ này dùng tình không chuyên nhất, hắn cũng không định đơn giản tha thứ nàng như vậy.
Diệp Nam Thiên bị người bắt, bỗng nhiên cười lên, "Diệp Ngạo Thiên, ngươi có biết tại sao ta nhất định muốn giết chết ngươi không?"
Diệp Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn, Diệp Nam Thiên nói: "Bởi vì có một lần ta vô tình nghe được ba ba nói chuyện, ngươi biết ba ba nói gì không? Ha ha ha ha... Ngươi nhất định suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra."
Diệp Ngạo Thiên: "Ba ba nói gì?"
"Ngươi tới đây ta nói cho ngươi."
Diệp Ngạo Thiên đi tới hai bước, nói: "Ngươi nói đi."
Diệp Nam Thiên nói: "Hắn nói... Ngươi đi chết đi!"
Đào Nhiên trong nháy mắt cảnh tỉnh, đưa tay đem Diệp Ngạo Thiên kéo vào trong ngực, sau đó hai người thoắt cái chuyển đổi vị trí. Một giây sau một tiếng nổ to lớn vang lên, Diệp Ngạo Thiên bị Đào Nhiên ôm ngã nhào xuống đất.
Vụ nổ thật sự là quá gần, trên người Diệp Nam Thiên trói lựu đạn bị nổ cho nát bấy, ngay cả đám cận vệ bắt giữ hắn cũng không một ai may mắn tránh khỏi.
Sau trận nổ, Diệp Ngạo Thiên cố nén ù tai từ trong ngực Đào Nhiên bò ra ngoài, Đào Nhiên lẳng lặng nằm mọp trên đất không nhìn ra sống chết. Chung quanh mộ bia bị nổ thành một đống đổ nát, khắp nơi đều là máu thịt mơ hồ. Diệp Ngạo Thiên mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó đưa tay đẩy Đào Nhiên.
Đào Nhiên mặc một thân y phục màu đen, không nhìn ra thương thế. Nàng đưa tay đẩy mấy cái, sau đó liền nhìn thấy máu đỏ chói mắt trên tay mình.
Diệp Ngạo Thiên không dám đẩy nữa, nàng dùng sức đem Đào Nhiên ôm vào trong ngực, sau đó bắt đầu gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Nàng ôm Đào Nhiên ngơ ngác ngồi dưới đất, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì. Trên mặt Đào Nhiên như cũ mang trùm đầu, Diệp Ngạo Thiên nghĩ một chút, đưa tay về phía trùm đầu.
Cởi xuống mũ trùm, trong nháy mắt đó nàng nhìn thấy màu tóc vàng sậm quen thuộc, chỉ là cặp mắt màu lam u tối kia vẫn còn đang nhắm chặt. Diệp Ngạo Thiên thoáng sửng sốt, nàng nhìn xung quanh, nhìn thấy mộ bia phụ thân bể tan tành. Ngay lúc nãy nàng còn ở trước mộ bia của cha cầu xin một nguyện vọng, hy vọng Đào Nhiên có thể trở về bên cạnh nàng.
Nhưng bây giờ nàng hối hận rồi, nếu như có thể, nàng hy vọng hắn sẽ không trở lại nữa, thậm chí hy vọng bản thân trước nay chưa từng gặp qua hắn.
Nàng ôm nam nhân toàn thân là máu ngồi dưới đất, khóc thành kẻ ngốc nhất trên thế giới.
Đào Nhiên trong mơ mơ màng màng nghe thấy Tiểu Mỹ nói chuyện, "Ký chủ, thân thể hiện tại của ngươi gặp phải hư hại nghiêm trọng, bất quá vẫn còn phần trăm nhất định có thể chữa trị khỏi. Ngươi lựa chọn trực tiếp tiến vào nhiệm vụ kế tiếp, hay là tiếp tục ở lại chỗ này?"
Đào Nhiên rất nghiêm túc nghĩ một chút, uy hiếp đối với Diệp Ngạo Thiên đã không còn, nàng hiện tại muốn cái gì có cái đó hẳn sẽ không hắc hóa nữa. Vì vậy hắn rất vui vẻ yên tâm nói: "Dù sao nhiệm vụ đều đã hoàn thành, vậy thì đi nhiệm vụ kế tiếp đi."
"Được, ký chủ, chúng ta phải lên đường nga."
Một năm sau vào một ngày ánh nắng tươi sáng, Diệp Ngạo Thiên mang một bó hoa cùng một túi thức ăn đi bệnh viện. Một đường đi tới, bác sĩ lẫn y tá nhìn thấy nàng đều cùng nàng chào hỏi.
"Lại tới thăm bạn trai a."
"Ừ." Diệp Ngạo Thiên cười nói: "Mang cho hắn ít hoa tươi."
Diệp Ngạo Thiên đi xa, mấy y tá đều tụ với nhau, một y tá trong đó lắc đầu nói: "Diệp tổng thật là si tình, bạn trai đã thành người thực vật, còn mỗi ngày đều đến thăm hắn."
"Nghe nói bọn họ quen nhau trong đoạn thời gian Diệp tổng gặp nạn, bạn trai nàng cũng là vì cứu nàng mới biến thành như vậy."
"Ngươi cứu ta, ta đối ngươi cả đời bất ly bất khí, trời ơi, ta lại tin tưởng tình yêu rồi."
"Aiz, một đôi yêu nhau như vậy, tại sao lại không thể có một kết cục mỹ mãn?"
Diệp Ngạo Thiên đẩy ra cửa phòng bệnh, đi tới mép giường, vứt bỏ đám hoa có chút héo trong bình hoa kia, đem hoa mới mua chen vào. Sau đó nàng nhìn nam nhân kết nối với máy móc nằm ở trên giường kia, cười nói: "Phải bắt đầu lau người nga."
Sau đó nàng chuẩn bị chậu nước ấm cởi xuống y phục đối phương giúp hắn lau người, lau xong nàng đem chăn đắp kín, mở cháo loãng nóng hổi mình mang đến nói: "Thơm không? Đây là đồ ăn anh thích ăn nhất. Nếu hiện tại anh mở mắt ra em liền chia anh một nửa được không?"
Nam nhân trên giường lẳng lặng ngủ, cũng không nhúc nhích.
Diệp Ngạo Thiên một mình ăn hết tất cả, sau đó nàng lại nói rất nhiều lời. Cuối cùng nói: "Không còn sớm nữa, em phải đi rồi. Phải biết em là người có công tác cần làm a, không giống con sâu lười nhà anh đâu."
Nàng nghĩ một chút, bỗng nhiên đỏ hốc mắt, nói: "Ngay từ ban đầu anh đã gạt em, bây giờ sao không tiếp tục lừa gạt em đi? Kỳ thực anh vẫn còn tỉnh đúng không? Anh chỉ là đang gạt em thôi có đúng không?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: Kết thúc thế giới thứ 8.
- BE ~(>_<~)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.