Chương trước
Chương sau
Chưởng môn sống mấy ngàn năm cũng coi như là một người kiến thức rộng, nhưng mà vẫn bị những lời lẩm bẩm của đồ đệ mình làm kinh động.
Coi bộ tổ sư trói tay ngươi không phải vì để làm gì ngươi, mà là vì phòng ngừa ngươi làm gì hắn à. Đây gọi là chuyện gì a, nói ra ai tin a?
Chưởng môn nhìn Tống Linh Ngọc nói: "Chuyện này kéo không được, hôm nay bất luận thế nào con cũng phải đi nói rõ ràng với tổ sư."
Tống Linh Ngọc thần sắc khẩn cầu nhìn chưởng môn, "Sư phụ, người thật không thể không như vậy sao?"
Trên mặt chưởng môn lộ ra một nụ cười khổ nói: "Con xem hắn là người nào? Nếu hắn không nguyện ý, dù cho con có kéo một trăm năm một ngàn năm, kéo dài tới thọ nguyên hao hết cũng vô dụng."
Tống Linh Ngọc cũng biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Nghĩ thôi cũng thấy bản thân đời này thật là quá xui xẻo, thích sư huynh, trong lòng sư huynh có người khác. Thật vất vả buông xuống sư huynh thích người khác, lại là một người không quan tâm tình ái. Mấu chốt là tu vi hắn thực sự quá cao, bản thân ngay cả một cơ hội tranh thủ cũng không có.
"Đi thôi." Chưởng môn: "Con là hạt giống tốt, phải biết người chỉ cần sống lâu thì sẽ có rất nhiều cơ hội. Nếu con may mắn có thể tu luyện tới Kim Đan kỳ, có thể con sẽ phát hiện đau khổ hôm nay căn bản cũng không tính là đau khổ."
Tống Linh Ngọc đi theo chưởng môn, thời điểm gần đến hậu sơn hỏi: "Sư phụ, chẳng lẽ người cảnh giới cao, đều sẽ không bị tình cảm ảnh hưởng sao?"
"Không biết." Chưởng môn cười khổ nói: "Sư phụ con ta đây cũng không xem là người cảnh giới cao gì."
Đào Nhiên đã biết hai người tới, sáng sớm hắn bị Tống Linh Ngọc thả bồ câu, trong lòng bây giờ rất không thoải mái. Cho nên khi chưởng môn mang Tống Linh Ngọc vào nhà gỗ, hắn cũng không phản ứng.
Chưởng môn bị Đào Nhiên lạnh nhạt thờ ơ như vậy cũng không dám có ý kiến gì, hắn lúng túng cười nói: "Tổ sư, nghe Linh Ngọc nói ngài có lời muốn nói với nó? Đệ tử đem nó đưa tới cho ngài rồi."
Đào Nhiên liếc hắn một cái nói: "Ngươi không phải tìm nàng có chuyện sao? Cứ đi lo công việc đi, làm gì cần để ý lão bất tử như ta?"
Chưởng môn trán rướm mồ hôi, cười khan nói: "Tổ sư nói gì vậy, cả cái La Phù còn có chuyện so với tổ sư ngài trọng yếu hơn sao?"
Đào Nhiên kéo khóe miệng nhìn hắn cười nhạt, chưởng môn cảm thấy mình có chút không đỡ được, liền nói: "Tổ sư, đệ tử ta đã đưa đến. Tông môn cũng có không ít chuyện phải xử lý, đệ tử liền cáo lui trước."
Tống Linh Ngọc trợn to mắt nhìn chưởng môn, bên trong rõ ràng viết, sư phụ người cứ như vậy bỏ lại con?
Chưởng môn dời đi tầm mắt không nhìn tới Tống Linh Ngọc, sau đó thoắt cái xoay người rời đi, chỉ để lại Tống Linh Ngọc một mình đối diện Đào Nhiên.
Đào Nhiên ngồi xếp bằng trên đệm hương, mặt không biểu tình nhìn Tống Linh Ngọc. Tống Linh Ngọc không dám đối mặt hắn, cúi đầu nhìn vạt áo Đào Nhiên rải trên đất.
Đào Nhiên không nhịn được than thở, nàng làm ra bộ dáng sợ hãi như vậy làm gì? Mình nhìn rất đáng sợ sao? Hắn mở miệng trước nói: "Tối hôm qua xảy ra cái gì chắc ngươi không có quên."
Tống Linh Ngọc kinh sợ lập tức gật đầu, "Ừm."
Đào Nhiên lại nói: "Tối hôm qua lời ta nói ngươi hẳn còn nhớ chứ?"
Tống Linh Ngọc lại gật đầu một cái.
Đào Nhiên liền nói: "Vậy ngươi bây giờ là ý tưởng gì?"
Tống Linh Ngọc sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nói: "Ta ý tưởng gì?"
"Ừ." Đào Nhiên nói: "Ta muốn nghe xem ngươi là ý tưởng gì."
"Ý tưởng của ta có trọng yếu sao?" Tống Linh Ngọc nghĩ liền cảm thấy có chút ủy khuất, "Ai thèm để ý suy nghĩ của ta."
Nói vậy là sao? Đào Nhiên nhịn xuống xung động muốn phẫn nộ đáp trả, nói: "Không quan tâm ý tưởng của ngươi ta còn hỏi ngươi làm gì?"
Tống Linh Ngọc bĩu môi nói: "Ý tưởng của ta chính là muốn cùng tổ sư cùng một chỗ? Người có thể đồng ý sao? Nếu người đồng ý tối hôm qua tại sao cự tuyệt?"
Đào Nhiên thoắt cái trán nổi gân xanh, hắn cố nén nói: "Tối hôm qua ngươi say thành bộ dáng quỷ kia, lời nói ra sao có thể định đoạt. Ngộ nhỡ ngươi thanh tỉnh xong liền hối hận, người khác còn tưởng ta ỷ vào cả người tu vi bắt nạt con nít."
Nghe lời này Tống Linh Ngọc mắt sáng lên, đi về trước hai bước, suy nghĩ một chút vẫn là ngừng lại. Nàng hai mắt lấp lánh có thần nhìn Đào Nhiên, "Nói như vậy, tổ sư người đồng ý?"
Đào Nhiên ho khan một tiếng nói: "Nếu như ngươi không để ý khoảng cách tuổi tu vi cái gì đó, vậy ta coi như đồng ý."
"Oh yeah!" Tống Linh Ngọc hoan hô một tiếng, vui vẻ đến nổ tung, vèo một cái liền nhào vào trong ngực Đào Nhiên.
Đào Nhiên bị nàng đụng ngực vang bịch bịch, đưa tay vòng trụ Tống Linh Ngọc nói: "Làm gì kích động như vậy? Cái này có gì mà kích động chứ?"
Tống Linh Ngọc ở trong ngực Đào Nhiên ủn tới ủn đi, thanh âm làm nũng nói: "Người ta chính là kích động mà, người ta vui vẻ như vậy còn không cho người ta kích động một cái?"
Đào Nhiên nghe mà ê răng, đưa tay vỗ lưng Tống Linh Ngọc một cái, "Tử tế nói chuyện."
Tống Linh Ngọc cười giống như một con chuột trộm được thức ăn ngon, "Nghĩ giống như nằm mơ vậy, ta lại cua được tổ sư vào tay."
"Ngươi thật đúng là có bản lãnh nga." Đào Nhiên cười nói.
Tống Linh Ngọc cũng cảm thấy bản thân rất có bản lãnh, cua được La Phù tổ sư có lẽ là chuyện tuyệt nhất đời này nàng làm được, chuyện này nàng có thể khoe cả đời. Bất quá trong lòng Tống Linh Ngọc còn có một nghi vấn, "Tổ sư?"
Đào Nhiên thầm nghĩ khẩu vị nàng thật nặng, hai người đều loại quan hệ này rồi nàng còn gọi mình tổ sư, chẳng lẽ nàng thích như vậy?
"Người tại sao phải giả mạo hệ thống đi theo ta?"
Cái vấn đề này Tống Linh Ngọc cuối cùng cũng hỏi, nguyên nhân chân thực Đào Nhiên cũng khó mà nói ra miệng. Hắn chỉ có thể tiếp tục nói bậy nói: "Khi đó ta vừa xuất quan, liền bói cho La Phù một quẻ, tính ra La Phù có một kiếp nạn."
Tống Linh Ngọc kỳ quái nói: "Kiếp nạn của La Phù có quan hệ gì với ta?"
"Có quan hệ, bởi vì kiếp nạn kia chính là ngươi mang đến."
Tống Linh Ngọc: "Không thể nào."
"Có thể, bởi vì thời điểm ta mới tìm được ngươi có một ma tu Kim Đan kỳ tìm tới ngươi, bị ta âm thầm giải quyết." Đào Nhiên vừa sờ tóc Tống Linh Ngọc, vừa nói: "Sau đó ta liền muốn quan sát một chút xem ngươi có gì ghê gớm không, vì vậy liền giả bộ thành lão gia gia tùy thân của ngươi."
"Lão gia gia?" Tống Linh Ngọc vừa buồn cười vừa tức giận, ở trên mặt Đào Nhiên hôn một cái, "Không nghĩ tới cuối cùng người thật sự thành lão gia gia của ta."
Đào Nhiên: "Ngươi có thể đừng có nặng khẩu vị như vậy không..."
La Phù tổ sư hiện tại trở thành người của mình, Tống Linh Ngọc nhìn Đào Nhiên liền có cảm thụ không giống như dĩ vãng. Ngày xưa chỉ cảm thấy tổ sư tu vi cao dáng dấp hảo, hiện tại nhìn, tổ sư rất là tú sắc khả xan mà. Tống Linh Ngọc sắc dục mờ mắt cộng thêm gan to che trời, liền hướng về Đào Nhiên chìa ra bàn tay tội ác.
Đào Nhiên đang ôm Tống Linh Ngọc, bỗng nhiên cảm giác trước ngực chợt lạnh. Cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy Tống Linh Ngọc mắt lóe sao lột y phục mình. Đào Nhiên cũng không phải người kiểu cách, liền nói: "Chớ táy máy tay chân, Tam Thanh Đạo Tôn ở chỗ này."
Tống Linh Ngọc giương mắt lên nhìn thấy tượng đá Tam Thanh, nàng đem áo khoác Đào Nhiên cởi xuống, ném ra đắp lên tượng đá.
"Như vậy là tốt rồi."
Đào Nhiên: "Ngươi đây là đại bất kính a, thật là làm người ta tức lộn ruột."
Tống Linh Ngọc có sợ qua ai? Nàng xoay mình đè Đào Nhiên trên đệm hương, nhìn Đào Nhiên một đầu tóc đen tán trên đất, nuốt ngụm nước miếng nói: "Tổ sư thật là đẹp mắt."
Đào Nhiên không lời nói: "Đừng kêu ta tổ sư."
"Aiz?" Tống Linh Ngọc lệch đầu qua nói: "Vậy kêu gì? Lão gia gia?"
"..." Đào Nhiên xoay mình đem Tống Linh Ngọc đè ở bên dưới, ngữ khí không vui nói: "Ta thấy ngươi thật là thiếu đánh, xem ta có thu thập ngươi một trận không."
Tống Linh Ngọc không cam lòng yếu thế nói: "Đệ tử ở thành phố tải xuống không ít tài nguyên, tổ sư có muốn thử một chút trí tuệ của người bình thường không?"
Đào Nhiên: "Xem ta dùng tuyệt thế hung khí đánh chết ngươi."
Tống Linh Ngọc: "Cái gì là tuyệt thế hung khí?"
Đào Nhiên: "Ta có một thứ hung khí, có thể to có thể nhỏ thu phóng tự nhiên, chuyên môn dùng để đối phó nữ yêu tinh."
"..."
Nghe nói La Phù tổ sư muốn cùng một nữ nhân kết làm đạo lữ, nghe nói còn là một đệ tử Trúc Cơ tuổi còn trẻ của La Phù.
Tin tức này vừa truyền ra, tu chân giới đều sôi trào. Xem ra thế giới hiện tại thật sự không quá thích hợp tu luyện, nhân vật như La Phù tổ sư mà cũng động lòng phàm. Lại cũng giống như những ông chủ lớn của người phàm vậy, tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi mỹ mạo.
Mọi người trêu đùa thì trêu đùa, hỉ yến của La Phù tổ sư thì nhất định sẽ đi.
Ngày đó người tới La Phù so với Nguyên Thần đại điển lần trước còn nhiều hơn, phụ trách tiếp đãi chính là Hàn Y Lãnh. Hàn Y Lãnh vừa cực khổ vừa nghi hoặc, trước đây không lâu mới biết hóa ra Tống sư muội luôn luôn thích bản thân, hiện tại bản thân lại phải phụ trách buổi lễ của Tống sư muội và tổ sư.
Hơn nữa hắn nhớ chưởng môn sư phụ trước đó có nói, Tống sư muội là cầu người được người, điều này nói rõ Tống sư muội đã thích tổ sư rất lâu rồi a. Vậy trước đó mình trúng Âm Dương Hợp Hoan Tán là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ chuyện không liên quan Tống sư muội?
Ở trước mặt người tu chân khắp thiên hạ, Đào Nhiên cho Tống Linh Ngọc một tràng hôn lễ rạng rỡ nhất trên đời.
Tống Linh Ngọc sít sao dắt tay Đào Nhiên, nàng không biết tu sĩ khác liệu có tu vi càng cao thâm càng vô tình hay không. Nàng chỉ biết bất luận về sau bản thân thay đổi như thế nào, tâm của người nàng yêu bên cạnh này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Tống Linh Ngọc tiến tới bên tai Đào Nhiên nói: "Lão gia gia, đan dược pháp khí chàng đáp ứng cho ta còn tính không?"
Đào Nhiên tỉnh bơ nói: "Làm sao? Hiện tại đã muốn mưu đoạt tài sản nhà chồng?"
"Nói sao mà càng ngày càng không đứng đắn?" Tống Linh Ngọc ánh mắt kiên định nói: "Ta phải cố gắng tu luyện, ta muốn tu luyện tới Kim Đan kỳ Âm Thần kỳ Nguyên Thần kỳ, ta muốn luôn luôn cùng chàng cùng một chỗ."
Đào Nhiên cười lên không nói gì, chỉ là nắm tay Tống Linh Ngọc chặt hơn một chút.
Rất nhiều năm trôi qua, khoa học kỹ thuật trên địa cầu càng ngày càng phát đạt. Ngược lại với nó chính là, linh khí trên địa cầu càng ngày càng ít, tu sĩ tu luyện cũng càng ngày càng khó khăn.
Nhưng mà ngay trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, La Phù lại xảy ra một đại sự.
Tống tổ sư của La Phù muốn độ kiếp Nguyên Thần!
Đào Nhiên cùng Tống Linh Ngọc ngồi chung một chỗ, hắn có chút lo âu nói: "Hiện tại thế giới quả thực không thích hợp độ thiên kiếp, dù nàng không đột phá Nguyên Thần, cũng có thể sống rất nhiều năm."
Đã nhiều năm trôi qua, Tống Linh Ngọc đã sớm không phải là tiểu cô nương lỗ mãng gan to che trời ban đầu kia nữa. Lúc này nàng hướng về Đào Nhiên mỉm cười một tiếng, vẫn cùng Tống Linh Ngọc ban đầu giống nhau như đúc, nàng nắm tay Đào Nhiên ôn nhu nói: "Nhưng bây giờ là thời điểm người ta trạng thái tốt nhất, bỏ lỡ cơ hội này về sau càng khỏi nghĩ đến chuyện đột phá Nguyên Thần. Ngộ nhỡ sau này thọ nguyên ta hết, chàng làm sao bây giờ?"
Đào Nhiên không nói thêm gì nữa, hắn không nói ra chính là, ngộ nhỡ thất bại nàng hiện tại liền sẽ thân tử đạo tiêu.
Tống Linh Ngọc cũng biết, nàng cười nói: "Người dù sao phải liều một phen, ban đầu nếu ta không liều cũng sẽ không cùng chàng có nhiều năm duyên phận như vậy. Nói không chừng ta hiện tại liều một phen, vô tận năm tháng về sau hai ta đều chung một chỗ tiêu dao tự tại."
Đào Nhiên không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tống Linh Ngọc.
Tống Linh Ngọc nói: "Ta lập tức phải dẫn phát thiên kiếp rồi, cái này chàng không giúp được ta, chàng liền tránh xa xa đừng để lôi kiếp làm bị thương. Ngộ nhỡ ta... chàng cũng không có bằng hữu, ta thấy chàng rất thích giả làm người bình thường vào trong thành phố chơi, thời điểm chơi nhớ đừng quá so đo với người bình thường, tức mình liền không tốt. Thích ăn kem liền ăn, nhưng mà không được ăn quá nhiều, nếu không đến lúc ngán quá thì một đoạn thời gian rất dài chàng sẽ không muốn ăn cái gì nữa..."
Đào Nhiên lẳng lặng nghe, không biết nói bao lâu. Tống Linh Ngọc miễn cưỡng cười một cái, nói: "Chàng chờ ta, chờ ta đạt thành Nguyên Thần cùng chàng vĩnh viễn ở bên nhau."
Sau đó nàng liền đứng lên, bay đến đài cao đã sớm chuẩn bị xong. Trên trời mây đen cuồn cuộn, càng lâu càng dày, tia chớp thô ráp hùng dũng mang uy thế hủy thiên diệt địa bổ vào trên bóng dáng mảnh khảnh kia.
Đào Nhiên không giúp được nàng.
Trước mắt phảng phất như xuất hiện đôi mắt phát sáng tinh quang của Tống Linh Ngọc, đã nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng nhìn mình hai mắt liền tựa như đang sáng lên.
Mây đen tiêu tán, lôi kiếp biến mất, bầu trời lại khôi phục thành một mảnh quang đãng vạn dặm.
Đệ tử La Phù khóc rần một mảnh, Đào Nhiên vẫn nhìn về phía đài cao kia, trên đó cái gì cũng không có, nàng thất bại rồi.
Hệ thống Tiểu Mỹ xuất hiện: "Cái thế giới này quả thực trễ nãi thời gian quá dài, ký chủ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta liền phải đi vào thế giới kế tiếp rồi."
Đào Nhiên cúi đầu, đạo bào màu xanh bị nước mắt thấm ướt, hắn nói: "Loại cảm giác này rất quen thuộc, mỗi lần ta rời khỏi một thế giới đều là loại cảm giác này sao?"
Tiểu Mỹ nói: "Những thứ này đều không trọng yếu, sau khi ngươi thanh tẩy tình cảm liền không còn chút cảm giác nào nữa."
"À, vậy sao."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.