Chương trước
Chương sau
Đào Nhiên không nhịn được nghiêng người, trong giọng nói mang một loại kháng cự nói: "Đừng như vậy, ta đưa dầu gội đầu cho ngươi là được rồi."
Tống Linh Ngọc thuận thế thẳng người lên, nghiêm túc nói: "Không cần đâu tổ sư, đệ tử ngửi là biết, đó không phải mùi dầu gội đầu."
Đào Nhiên: "Vậy sao?"
"Phải." Tống Linh Ngọc khóe miệng hơi cong lên, "Đó rõ ràng là mùi thơm cơ thể của tổ sư."
Đào Nhiên: "..."
Biểu tình của Đào Nhiên giống như bị người đánh một quyền vào trên mông vậy, vừa khó chịu lại không thể biểu hiện ra. Tống Linh Ngọc nhất định là chỗ nào có vấn đề, nếu không tại sao nàng lại đột nhiên biến thành như vậy? Rõ ràng trước đây không lâu nàng núp ở trong ngực mình khóc sẽ còn đỏ mặt, sao bây giờ lại có thể hướng về tổ sư nói ra lời xấu hổ như vậy?
Tống Linh Ngọc nhìn biểu tình muốn nói lại thôi trên mặt Đào Nhiên, trong lòng sảng khoái một trận. Ban đầu hắn nhìn mình xoắn xuýt, đại khái cũng là loại tâm tình này đúng không? Đúng là thiên lý tuần hoàn báo ứng xác đáng, cho dù là Nguyên Thần chân nhân cũng không trốn thoát cái vòng này.
Đưa tay chải tóc cho Đào Nhiên, xúc cảm trên tay giống như tơ lụa quả thực làm Tống Linh Ngọc yêu thích không buông tay. Chẳng lẽ chất tóc cũng có quan hệ với tu vi sao? Tóc tổ sư, là tóc tốt nhất mình từng thấy.
Tống Linh Ngọc vừa chải, vừa lấy việc công làm việc tư sờ tới sờ lui. Đào Nhiên cuối cùng không nhịn được, mở miệng nói: "Ngươi có phải là không biết chải? Thôi để ta tự làm đi."
"Hả? Không, đệ tử biết chải." Tống Linh Ngọc thật nhanh dùng một cây trâm buộc tóc Đào Nhiên, sau đó quyến luyến không thôi rời tay khỏi đầu Đào Nhiên. Tống Linh Ngọc nói: "Tổ sư, người bế quan nhiều năm như vậy, mới ra ngoài mà đã biết những thứ điện thoại di động này sao?"
Đào Nhiên nói: "Ta vượt qua thiên kiếp Nguyên Thần ở trên bầu trời thành phố, cho nên cũng liền nhân cơ hội hiểu biết một chút địa cầu hiện tại."
"Vậy à." Tống Linh Ngọc thầm nghĩ khó trách La Phù một chút động tĩnh cũng không có, theo lý thuyết Nguyên Thần tu sĩ độ kiếp động tĩnh sẽ không nhỏ.
Tống Linh Ngọc nhìn Đào Nhiên, bỗng nhiên muốn mang hắn dạo xã hội hiện đại một vòng, nhưng mà một đệ tử Trúc Cơ như bản thân có lý do gì mời Nguyên Thần tổ sư đi dạo phố? Tống Linh Ngọc nghĩ một chút, hắn lừa gạt mình đi xoát độ hảo cảm của hắn, bản thân làm gì liền đều có lý do, dù sao hết thảy cũng là vì độ hảo cảm.
Nghĩ thông suốt Tống Linh Ngọc cười nói: "Tổ sư hẳn còn chưa chứng kiến rộng rãi phàm nhân giới thời hiện đại, đệ tử mang tổ sư đi dạo phố có được không?"
Đào Nhiên trong lòng khổ, phân phát nhiệm vụ gì không được, hết lần này tới lần khác để cho Tống Linh Ngọc xoát độ hảo cảm của mình. Hiện tại nàng một chút cũng không bỏ sót phóng ngựa tới rồi, bản thân làm sao tiếp chiêu a? Đào Nhiên cự tuyệt nói: "Không cần đi, vẫn là tu luyện trọng yếu."
Tống Linh Ngọc mặt không đồng ý nói: "Tổ sư, người không phải nói tu luyện cần chân đạp đất tuần tự tiến dần, không phải cứ mãi khổ tu là có thể tiến bộ sao? Người vừa Nguyên Thần không bao lâu, hiện tại phải làm hẳn là củng cố tu vi nâng cao tâm tính mới đúng, đi ra bên ngoài kiến thức một chút xem phàm giới có gì bất đồng không phải là trợ giúp cho tâm tính tu vi sao?"
Đào Nhiên: "..." Xảy ra chuyện gì? Tại sao ta nói không lại nàng?
Đào Nhiên: "Ngươi nói cũng có chút đạo lý."
"Vậy thì đi đi." Tống Linh Ngọc từ trong túi trữ vật móc ra một bộ trang phục con trai, "Tổ sư, thay đổi y phục đi thôi."
Trong túi trữ vật của nàng tại sao lại có y phục con trai? Đào Nhiên nhìn Tống Linh Ngọc, chỉ cảm thấy trong đầu một đoàn loạn hỏng bét.
Tống Linh Ngọc cùng hắn đối mặt chốc lát, bỗng nhiên xấu hổ nói: "Ai ya, người ta đi ra ngoài đây, tổ sư tự thay quần áo đi."
Có cái gì xấu hổ? Ngươi xấu hổ cái gì? Ngươi vừa rồi đem mắt dán vào trước ngực ta sao không biết xấu hổ?!
Đào Nhiên nghiêm mặt đổi y phục, sau đó dùng phép đem tóc mình biến ngắn. Thiếu niên trong gương nhìn có vẻ chưa qua mười tám mười chín, trên người mặc áo thun màu trắng, quần là quần jean, tóc mềm rũ xuống trên trán, nhìn giống như học sinh vậy.
Hắn đi ra ngoài, lập tức liền bị mọi người nhìn chòng chọc.
Nữ đệ tử nhìn Đào Nhiên, cảm khái nói: "Như này nhìn không biết còn tưởng là hot boy trốn học chạy đến."
Tống Linh Ngọc cảm thấy bộ dáng này của tổ sư ít đi uy nghiêm và lạnh lùng ngày thường, trở nên thập phần bình dị gần gũi, hắn như vậy ra ngoài hẳn sẽ có rất nhiều người thích đúng không?
Không hiểu sao, trong lòng Tống Linh Ngọc dâng lên hối hận nhàn nhạt.
Đào Nhiên không chú ý, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đi thôi."
Nữ đệ tử nói: "Tổ sư muốn đi ra ngoài chơi sao? Con có thể làm hướng dẫn."
Tống Linh Ngọc quay đầu giọng ôn hòa nói: "Sư muội vẫn là cẩn thận ở chỗ này đi, gần đây ra ngoài không an toàn, tu vi Trúc Cơ kỳ trở xuống ra ngoài có thể sẽ gặp phải chuyện rất kinh khủng."
Nữ đệ tử: "..." Kỳ thực kinh khủng nhất chính là sư tỷ ngươi đúng không?
Hai người đi ở trên đường, Đào Nhiên nói: "Vừa rồi tại sao phải lừa nàng? Ma vật đã giải quyết, bên ngoài căn bản sẽ không gặp nguy hiểm."
Tống Linh Ngọc bĩu môi nói: "Tu vi thấp thì nên chăm chỉ tu luyện mà, ngày ngày cứ nghĩ đi ra ngoài chơi lúc nào mới có thể tu luyện thành công?"
Đào Nhiên lòng nói ngươi tu vi cũng không cao a, không phải đang chạy ra ngoài chơi sao?
Quần chúng thành phố A hoàn toàn không biết thành phố trước đó có một quái vật Âm Thần kỳ, hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, người đi ra dạo phố dắt chó chen lấn đầy đường. Đào Nhiên cùng Tống Linh Ngọc đi trong đám người, nhìn giống như tản bộ trong sân vắng, xuyên qua nhiều đám người như vậy lại trước sau không chạm phải người khác dù chỉ một tia.
Tống Linh Ngọc chỉ trước mặt nói: "Tổ sư, chúng ta đến trước mặt ăn kem đi."
Nghe Tống Linh Ngọc nói, Đào Nhiên cũng muốn ăn, vì vậy hắn liền vùi đầu đi về phía trước. Tống Linh Ngọc thấy Đào Nhiên không nói lời nào, liền nói: "Tổ sư biết cái gì là kem sao?"
Cây kem thứ hai của McDonald's chỉ bán nửa giá, Đào Nhiên nói: "Lấy hai cái."
Lúc này mới trả lời Tống Linh Ngọc, "Đã từng ăn."
Tống Linh Ngọc tức thì sắp nhíu cả lỗ mũi lại rồi, nguyên bản muốn mang tổ sư kiến thức một chút sản vật hiện đại hắn trước nay chưa từng gặp, không ngờ tổ sư ngay cả kem đều đã ăn qua."Là ăn sau lần độ kiếp trước sao?"
Kỳ thực là từ nhỏ đã ăn...
Đào Nhiên mặt không đổi sắc há mồm liền nói: "Phải, sau khi độ kiếp ở thành phố một tháng."
Tống Linh Ngọc nhìn Đào Nhiên, "Tổ sư một tháng đó rất hưởng thụ sao?"
"Cũng được."
Thấy Đào Nhiên thừa nhận, Tống Linh Ngọc nói: "Tổ sư không phải nói người tu hành không thể quá trọng tình cảm quá trọng hưởng thụ sao, tại sao ngay cả tổ sư đều không thể khắc chế bản thân?"
Bởi vì ta căn bản không muốn tu luyện a, Đào Nhiên cảm thấy bản thân hôm nay thật sự là có chút bị động, hắn quyết định vãn hồi cục diện này, liền nói: "Cảnh giới Nguyên Thần chân nhân há là ngươi có thể hiểu được? Lần trước nói ngươi quá trọng tình cảm bất lợi cho tu hành, ngươi hiện tại sửa lại chưa?"
Tống Linh Ngọc bĩu môi, "Sửa rồi."
Gạt người, ngươi rõ ràng vẫn còn đang kiếm tích điểm đổi Âm Dương Hợp Hoan Tán.
Đào Nhiên biết chân tướng lại không thể nói, nhưng mà thực là bị chọc tức, hắn hướng về Tống Linh Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi nói dối."
Nói xong liền không để ý tới Tống Linh Ngọc, tự đi về phía trước, Tống Linh Ngọc ở sau lưng Đào Nhiên giận đến giậm chân. Chẳng lẽ chỉ có mình ta nói dối sao? Ngươi không phải cũng đang nói dối sao?
Nàng chạy chậm đuổi theo, "Đợi một chút, tổ sư người chạy quá nhanh a."
Đào Nhiên đi nhanh một khoảng cách, nghe được Tống Linh Ngọc ở phía sau kêu hắn. Ta cùng một nữ nhân bực tức cái gì a? Đào Nhiên ngươi thật là càng sống càng thụt lùi. Đào Nhiên trong lòng ảo não, bắt đầu cảnh tỉnh bản thân, cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình có chút ấu trĩ. Không nói Tống Linh Ngọc là nữ nhân, chỉ riêng về tuổi tác chênh lệch thôi bản thân cũng không nên tức giận với nàng a.
Tống Linh Ngọc đuổi theo, thở hổn hển nói: "Tổ sư làm sao vậy?"
Đào Nhiên nói: "Tu vi Trúc Cơ cũng sẽ thở gấp sao? Chớ giả bộ."
"À." Tống Linh Ngọc lập tức thẳng người lên, mặt không đỏ cũng không thở hổn hển nữa.
Đào Nhiên nói: "Ngươi muốn đi đâu chơi? Ta cùng ngươi đi."
Tống Linh Ngọc không nhịn được cười lên, nói: "Thứ mà người phàm chơi thì có gì vui."
Đào Nhiên: "Vậy chúng ta trở về La Phù đi."
"Chúng ta đi xem chiếu bóng đi." Tống Linh Ngọc lập tức sửa lời nói: "Gần đây có chiếu phim mới."
Nữ nhân quả nhiên vừa giỏi thay đổi lại dễ dàng gào gào hô hô, Đào Nhiên đi theo phía sau Tống Linh Ngọc, nhìn nàng mua vé mua quà vặt. Nhìn bộ phim nàng muốn xem, tên là Chỉ Nguyện Uyên Ương Không Thành Tiên.
Chậc chậc, một cỗ tục khí đập vào mặt.
Lúc Tống Linh Ngọc cầm vé đi, Đào Nhiên ghét bỏ nói: "Ngươi thích xem như vậy?"
"Không tốt sao?" Tống Linh Ngọc đem bỏng ngô kín đáo đưa cho Đào Nhiên, "Ta nhìn chấm điểm trên mạng, số điểm rất cao."
Sau khi phim bắt đầu Đào Nhiên mới biết đây là phim kiểu gì, nhân vật chính là hai vị thần tiên, ở thiên đình yêu nhau. Nhưng mà thiên đình không cho phép có tư tình, cho nên hai người đủ loại trắc trở đủ loại bị bức hại, cuối cùng vì đối phương buông tha nhiều năm tu vi, luân lạc thành người phàm ở phàm giới hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ.
Nhân vật chính diễn xuất cũng không tệ lắm, đến đoạn sau người chung quanh xem đều nhỏ giọng thút thít.
Tống Linh Ngọc nhìn đến cảnh tình cảm cao trào, quay đầu nhìn Đào Nhiên, liền thấy Đào Nhiên vẻ mặt ghét bỏ.
Tống Linh Ngọc nói: "Khó coi sao?"
Đào Nhiên lẳng lặng nói: "Tu luyện đến cái loại trình độ đó tâm tính đều vô cùng cường đại, làm sao có thể vì tình yêu vứt bỏ tu vi cam nguyện làm người phàm. Người có loại suy nghĩ này, tuyệt đối không thể nào tu luyện tới loại trình độ đó, cái phim này quả thực là vũ nhục trí tuệ của ta."
Tống Linh Ngọc: "..."
Chung quanh rất an tĩnh, thanh âm của Đào Nhiên vẫn bị mấy người bên cạnh nghe. Một thanh niên mang bạn gái tới xem chiếu bóng nhíu mày nói: "Mẹ nó, xem phim còn phải nghe mấy kẻ ngu đần khoe mẽ, có bản lãnh ngươi đi quay một cái phim không làm nhục chỉ số thông minh đi?"
Đào Nhiên quay đầu nhìn sang, bạn gái thanh niên ngay lập tức liền bị trị giá nhan sắc của Đào Nhiên kinh hãi. Nàng bép một cái tát lên cánh tay bạn trai, cả giận nói: "Ai cho anh ăn nói thô tục? Cái phim này rõ ràng rất làm nhục chỉ số thông minh, một đại nam nhân như anh lại thích xem cái này."
Thanh niên: "..." Ta trêu ai ghẹo ai?
Đào Nhiên không nhịn được cười một cái, mắt bạn gái của thanh niên đều sắp biến thành hình quả đào rồi. Mẹ ôi loại mỹ thiếu niên từ manga đi ra này lại bị bản thân đụng phải, đem so sánh thì bạn trai của mình quả thực không phải nhân loại.
Tống Linh Ngọc ở sau lưng Đào Nhiên thò đầu ra trừng mắt bạn gái thanh niên kia một cái.
Hừ! Tổ sư nhà ta há là để ngươi muốn nhìn thì nhìn?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.