Hiên Viên Mặc trong lúc nhất thời tình khó tự kiềm chế sủng hạnh Cố Ảnh Liên, không sủng hạnh không sao, vừa sủng hạnh sợ hết hồn, bởi vì nàng phát hiện Cố Ảnh Liên vẫn còn thân xử nam. Sự phát hiện này đúng là khiến cho Hiên Viên Mặc vừa vui vừa giận, vui chính là lần đầu tiên của người trong lòng là bản thân, giận chính là Hiên Viên Nghiễn lại dám lừa gạt mình. Sau đó nghĩ lại, ngày đó Hiên Viên Nghiễn nói chính là hôn lên phương nhan, cũng chưa nói bọn họ đã thành chuyện tốt, hết thảy đều là ý tưởng trong lòng mình. Nhìn Cố Ảnh Liên ngủ say trong ngực, so với ban đầu hắn gầy đi không ít, nghĩ tới việc sinh hoạt trong cung làm hắn chịu không ít đau khổ. Hiên Viên Mặc thương tiếc hết sức, nghĩ lại một chút thì cho dù là hôn lên phương nhan mình cũng không thể chịu nổi. Ảnh Liên mà mình sớm chiều tư mộ bị người khác nhanh chân giành trước hôn lên phương nhan, nghĩ thôi đã khó chịu. Hiên Viên Mặc đang xoắn xuýt, nhưng không biết Hiên Viên Nghiễn so với nàng càng xoắn xuýt hơn. Nguyên bản mình cái gì cũng không biết, cũng không cẩn thận nghĩ nên còn cảm thấy không có gì, hôm nay bị Đào Nhiên nói một chút, sau khi nàng trở về cẩn thận nghĩ một hồi, càng nghĩ càng không đúng. Bản thân chính là bậc thân vương, Cố Ảnh Liên tình nguyện vào thiên lao cũng không nguyện ý gả cho mình, lần này tuyển tú lại chủ động đi ngay. Phải biết phàm là nam tử có mẹ cha thân quyến là người có quan chức, nếu không nguyện ý triều đình không thể cưỡng bách bọn họ tham gia tuyển tú. Cố Ảnh Liên có thể vào cung, tám phần là bởi vì chính hắn nguyện ý. So với Vương gia như mình, hắn càng muốn gả làm phi tử bệ hạ hơn. Trong lúc nhất thời trong lòng Hiên Viên Nghiễn trăm cảm xúc lẫn lộn, nàng từng thích Cố Ảnh Liên, dĩ nhiên không muốn tin tưởng nam tử nàng ái mộ là kẻ hư vinh tham phú quý. Nhưng mà trong tiềm thức, nàng càng không muốn thừa nhận Cố Ảnh Liên thích vị hoàng tỷ có một đống lớn hoàng hậu phi tử kia. Đủ loại tâm tình phức tạp hỗn loạn trong lòng, Cố Ảnh Liên trong lòng Hiên Viên Nghiễn bất tri bất giác liền mất đi màu sắc vốn có. Nàng hơi có chút thức thời nghĩ, dù sao cũng chỉ là một nam nhân, chuyện cho tới bây giờ cũng không phải công tử thế gia băng thanh ngọc khiết trước kia nữa. Một Vương gia tôn quý như mình cần gì phải lúc nào cũng nghĩ đến hắn? Nàng nghĩ thông, trong lòng giống như buông xuống cái gì, thả lỏng rất nhiều. Ngày khác vào cung nhận sai với hoàng tỷ, hoàng tỷ đối đãi mình coi như cũng được, sẽ không vì chút chuyện này mà làm gì mình, càng huống chi bản thân là người vô tội không hay biết gì. Sau khi Hiên Viên Nghiễn hiểu rõ, liền tắm gội đi ngủ. Ở ngự hoa viên trong cung bị Dạ Đàm lăn lộn quá sức, nàng phải nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Mỗi lần cùng Dạ Đàm làm chuyện kia luôn có điểm ảo giác, tựa như nữ nhân là Dạ Đàm, còn bản thân là một nam tử kiều nhược vậy. Hiên Viên Nghiễn mặc dù là nữ tử, nhưng mà chuyện phòng the cũng không phải người bảo thủ. Chỉ cần cảm giác tốt thấy thoải mái, ai trên ai dưới kỳ thực đều không trọng yếu, nhưng mà cảm giác Dạ Đàm đưa cho nàng thật sự là khó mà phai mờ. Cố Ảnh Liên có hoàng đế sủng ái, ngày hôm sau liền thăng vị, sau đó đủ loại ban thưởng không ngừng. Đào Nhiên xem qua không ít tiểu thuyết, thường thì hoàng đế nam chính vì không để cho nữ tử mình yêu bị nữ nhân hậu cung ghen tị hãm hại, cho nên cố ý không đối tốt với nữ tử mình yêu. Kỳ thực đối với một hoàng đế mà nói, nếu thật quan tâm một nữ tử, hiển nhiên sẽ giúp nàng chắn đỡ hết tất cả nguy hiểm, nên dù có sủng ái cũng tuyệt sẽ không thiếu đối tốt. Cố Ảnh Liên chính là tình huống này, Hiên Viên Mặc sủng ái hắn đúng thật là ba nghìn sủng ái tập trung vào người, nhưng Cố Ảnh Liên lại không bị bất kỳ thương hại nào. Ngược lại ngày thường ra ngoài Phúc Hỉ Cung đi tới đi lui, cảm thấy huynh đệ trong cung cũng không tệ, mọi người sống chung với nhau đều rất hòa hợp... Đối với việc này, Đào Nhiên không muốn đánh giá quá nhiều. Ai bảo hắn là nam chính, ai bảo hắn ngốc nhân có ngốc phúc. Nhưng mà Hiên Viên Mặc đối với Cố Ảnh Liên càng ngày càng nhiều tình yêu, nàng để ý sự kiện kia liền càng ngày càng sâu. Hiên Viên Nghiễn dám nói với mình như vậy, giữa hai người không thể nào không phát sinh chút gì. Nàng không nhịn được liền nghĩ, ngày đó rốt cuộc xảy ra cái gì, ý tưởng của Cố Ảnh Liên là như thế nào, cùng với Cố Ảnh Liên đối với bản thân đến tột cùng là tình cảm gì. Cố Ảnh Liên coi Đào Nhiên như hảo huynh đệ, cho nên dù thân phận Đào Nhiên là hầu nam, hắn cũng không cần làm bất kỳ chuyện gì. Cung nhân Phúc Hỉ Cung đều biết, ở Phúc Hỉ Cung trừ Cố Ảnh Liên thì Dạ Đàm là lớn nhất, Dạ Đàm tương đương với chủ tử thứ hai của bọn họ. Đào Nhiên không cần làm việc, người lại rất lười, cả ngày trừ ở trong cung đọc truyện kể ra trên căn bản cũng không làm gì. Cung nhân khác cũng không mấy lần gặp hắn, cho nên hôm nay Hiên Viên Mặc đột nhiên triệu kiến hắn, trong lòng hắn quả thực có chút lo lắng bất an. Cố Ảnh Liên cũng không nghĩ ra Hiên Viên Mặc có lý do gì muốn gặp Dạ Đàm, nghĩ tới nghĩ lui hắn cảm thấy có thể là Hiên Viên Mặc thấy dáng dấp Dạ Đàm quả thực nổi bật, muốn thu hắn làm tài nhân quý nhân gì đó. Tâm tình phức tạp, ánh mắt Cố Ảnh Liên nhìn về phía Đào Nhiên liền phức tạp hơn. Trong lòng Đào Nhiên có chuyện nên cũng không chú ý hắn, liền theo cung nữ đi gặp Hiên Viên Mặc. Hiên Viên Mặc chính đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Đào Nhiên liền quỳ xuống bên dưới, một cử động cũng không dám. Hắn quả nhiên rất ghét loại xã hội phong kiến này, động một chút là quỳ xuống, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, bản thân còn lâu mới chạy đến hoàng cung này chịu tội. Hiên Viên Mặc tựa như không biết Đào Nhiên còn đang quỳ, nàng chú tâm dồn chí phê duyệt tấu sớ, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đào Nhiên, nói: "Quả nhiên là một mỹ nhân." Đào Nhiên ngay cả ngoài cười trong không cười đều không thể hiện nổi rồi, đầu gối quỳ phát đau. Hắn không nói lời nào, dù sao Hiên Viên Mặc cũng nhất định sẽ chủ động nói ra. Hiên Viên Mặc nói: "Ngươi trước đó là nam thiếp phủ Việt Vương?" Đào Nhiên hiền lành gật đầu, "Vâng." Trong ánh mắt Hiên Viên Mặc có chán ghét không che giấu được, nàng nói: "Nếu là người phủ Việt Vương, vì sao hiện tại đi theo bên cạnh Cố tiệp dư?" Đào Nhiên nói: "Là tiểu chủ hướng Việt Vương điện hạ muốn nô tài." "Hắn vì sao muốn ngươi?" Đào Nhiên liền đàng hoàng kể lại chuyện hai người trong phòng giam làm sao nhận thức, Hiên Viên Mặc sau khi nghe xong trầm ngâm hồi lâu hỏi: "Cố tiệp dư muốn, Việt Vương liền cho?" Cái đó đương nhiên không phải, trong lúc đó còn có chuyện lấy hôn mua người. Nhưng mà chuyện này nói ra đối với Cố Ảnh Liên và Hiên Viên Nghiễn cũng không tốt, Đào Nhiên cùng Cố Ảnh Liên quan hệ tốt, nhiệm vụ lại rơi vào trên người Hiên Viên Nghiễn, dĩ nhiên sẽ không để cho hai người rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Vì vậy hắn một ngụm nói chắc: "Việt Vương dĩ nhiên sẽ cho, một nam thiếp như nô tài cũng không phải đồ vật gì hiếm lạ, Vương gia tiện tay thì cho thôi." Vì vậy Hiên Viên Mặc cứ thế bỏ lỡ cơ hội biết chân tướng, trong lòng nàng còn canh cánh sự kiện kia, liền muốn phân công một người ở bên cạnh Hiên Viên Nghiễn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Dạ Đàm người xuất thân phủ Việt Vương này thích hợp nhất. Một là nàng luôn luôn lo lắng Dạ Đàm là Hiên Viên Nghiễn cố ý đưa đến bên cạnh Cố Ảnh Liên, mượn cơ hội này vừa vặn đem Dạ Đàm đi, hai là Dạ Đàm trước kia chính là người của Hiên Viên Nghiễn, Hiên Viên Nghiễn sẽ không có quá nhiều phòng bị với hắn. Hiên Viên Mặc hướng về đại cung nữ bên cạnh nháy mắt, đại cung nữ bưng cái hộp nhỏ đưa đến trước mặt Đào Nhiên, mở nhìn, bên trong là viên thuốc tròn vo. Viên thuốc viên thuốc phải tròn phải tròn...(viên là tròn) Đào Nhiên nhìn viên thuốc này, trong lòng liền có một loại dự cảm xấu. Quả nhiên liền nghe Hiên Viên Mặc nói: "Đây là một loại thuốc bổ, người ăn vào có công hiệu cường thân kiện thể trong vòng hai tháng, chỉ có điều hai tháng sau nếu không thể uống tiếp một viên, liền sẽ toàn thân sốt cao mà chết, ngươi ăn đi." Đào Nhiên nhìn viên thuốc im lặng câm nín, trong tiểu thuyết phim ảnh trước khi bỏ thuốc người khác đều là lừa gạt cho người khác ăn, đâu có giống vị bệ hạ trước mặt đem công hiệu nói rõ ràng, sau đó mới để cho người ăn. Bảo người ta làm sao mà ăn vào? Đào Nhiên nhìn viên thuốc nội tâm xoắn xuýt, Hiên Viên Mặc nói: "Không muốn ăn?" "Thành thật mà nói quả thật không muốn ăn, nhưng bây giờ chuyện cũng không thể tự mình quyết định." Đào Nhiên chỉ có thể kỳ vọng bản thân có thể đợi đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới độc phát bỏ mạng, hắn nói: "Không biết bệ hạ muốn để cho nô tài làm gì?" Nghe Đào Nhiên nói lời này, Hiên Viên Mặc càng cảm thấy Hiên Viên Nghiễn đem Dạ Đàm phân công ở bên cạnh Cố Ảnh Liên là không có hảo tâm, nàng nói: "Ngươi đi phủ Việt Vương, nếu Việt Vương làm chuyện gì liên quan Cố tiệp dư, liền lập tức báo cho trong cung biết." Đào Nhiên nói: "Làm sao thông báo trong cung?" "Phía tây của tây uyển phủ Việt Vương có cây ngô đồng, ngươi chỉ cần đem tin tức chôn ở chỗ rễ cây, thứ khác liền không cần ngươi quan tâm." Thật sao, hóa ra phủ Việt Vương còn có thám tử của ngươi a. Đào Nhiên vừa oán thầm, vừa cầm thuốc kia ăn vào, trong lòng vẫn còn đang hỏi Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ Tiểu Mỹ, thuốc này ngươi có thể giải không?" Tiểu Mỹ vô cùng dứt khoát nói: "Không thể." Đào Nhiên: "Cần ngươi có ích lợi gì?" Tiểu Mỹ: "..." Lúc Đào Nhiên trở lại Phúc Hỉ Cung biểu tình có chút ngưng trọng, Cố Ảnh Liên vừa thấy hắn trở lại liền vội vàng kéo tay hắn hỏi bệ hạ kêu hắn đi làm chi. Đào Nhiên nói: "Ta phải xuất cung, ngươi về sau phải cẩn thận bảo trọng." Cố Ảnh Liên ngẩn ra, hỏi: "Vì sao?" Đào Nhiên liền lấy cớ đã thương lượng với Hiên Viên Mặc nói: "Bệ hạ biết ta đã từng là người phủ Việt Vương, nàng cảm thấy bên cạnh ngươi không nên có người như ta, vì vậy liền đuổi ta ra khỏi cung." Cố Ảnh Liên vừa phỉ nhổ bản thân trước đó vậy mà sẽ hoài nghi Dạ Đàm cùng Hiên Viên Mặc, vừa lo lắng nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta đi tìm bệ hạ cầu xin." "Không cần." Đào Nhiên kéo tay Cố Ảnh Liên nói: "Bệ hạ bảo ta chuyển cáo ngươi, chuyện này không có đường quay lại." Cố Ảnh Liên ngây người, ở trong lòng hắn đây quả thực không phải chuyện gì nghiêm trọng, bệ hạ thương yêu mình như vậy, tại sao lại không thể lưu Dạ Đàm ở bên cạnh mình? Trừ chuyện viên thuốc, Đào Nhiên kỳ thực không có ý kiến gì với an bài này, vì nhiệm vụ hắn sớm muộn cũng phải đến bên cạnh Hiên Viên Nghiễn, bây giờ có cơ hội này quả thực chính là vừa khéo. Hắn vào phòng ngủ lượn một vòng, cũng không có gì để thu thập, cầm chút tiền tài vật phẩm quý trọng liền chuẩn bị lên đường. Cố Ảnh Liên không biết Đào Nhiên phải xuất cung đi phủ Việt Vương, sợ hắn ở ngoài cung không có chỗ dựa, đưa hắn không ít vàng bạc tài bảo, chỉ sợ hắn xuất cung sống không tốt. Đào Nhiên mang theo ít thứ cùng một viên thuốc, cứ thế ngồi trên xe ngựa bị đưa vào phủ Việt Vương. Hiên Viên Mặc nghĩ cũng chu đáo, sợ Đào Nhiên đột nhiên trở về Hiên Viên Nghiễn sẽ hoài nghi, bị đưa vào Vương phủ cùng Đào Nhiên còn có mấy người tú nam chưa được sắc phong. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]