Ngọc Bạch Hoa không ngừng nắm chặt vào cổ tay phải của Hạ Thanh. Nhưng Ngọc Bạch Hoa thật sự khôn khéo ,cô ta điều chỉnh lực nắm không quá mạnh để không in dấu hằn hay dấu bầm tím.
Mộc Mộc ngồi bên cạnh hất tay của Ngọc Bạch Hoa ra khỏi tay Hạ Thanh.
- Không cần chị khóc lóc tiếc thương . Ghê tởm !
Mộc Mộc xùy một tiếng cười nhạo. Chỉ có đồ ngu Trần Quang Trí và những kẻ khác mới không thấy bộ mặt giả tạo của cô ta! Mộc Mộc cô đây rất tỉnh táo !
- Mộc Mộc , em , hức ,chị chỉ là lo lắng cho Hạ Thanh...
- Nếu lo lắng cho Hạ Thanh thì dừng lại cái bộ mặt khóc lóc như có người chết đi. Chị đây là trù Hạ Thanh đó biết không đóa bạch liên ?!
Mộc Mộc lạnh lẽo nói.
Ngọc Bạch Hoa nước mắt to ,nhỏ liên tục rơi xuống .Nhìn đáng thương vô cùng.
- Không ,không ,chị thật sự lo cho Hạ Thanh mà ,hức ...hức...
Lại khóc ! Mộc Mộc chán chường vẻ mặt khóc lóc của Ngọc Bạch Hoa mà khinh bỉ ra mặt.
Ngọc Bạch Hoa thấy vậy càng khóc lớn đi đến nắm một góc áo của Trần Quang Trí, đáng thương nói:
- Trí ca ca , Hoa Hoa thật sự lo cho Hạ Thanh.
- Hoa Nhi , em đừng khóc nữa ,Hạ Thanh cần nghỉ ngơi.
- Xùy , ha ha...
Nghe Trần Quang Trí nói Mộc Mộc cười nhạo ra tiếng. Đóa bạch liên cũng có ngày hôm nay.
Nhận thấy sự cười nhạo của Mộc Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-a-nam-phu-khong-tam-thuong/2890847/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.