Khung cảnh Hạ Thanh được Trần Nguyệt Quang ôm trong lòng như bức tranh được họa sĩ gom đủ tinh hoa hội tụ .Hoa cũng phải nở , chim không ngừng hót ,cây không ngừng sinh sôi sự sống.
Bức tranh đẹp bao nhiêu ,lãng mạn bao nhiêu thì đám người và Can Tuấn Kiệt,Tạ Đông thảm bấy nhiêu.
Mộc Mộc nhanh chóng vọt tới ,không cần biết chuyện gì xảy ra liền nắm lấy đầu Can Tuấn Kiệt giật xuống.
- Ai cho anh bắt Hạ Thanh ?
- Đau đau ,em mau bỏ anh ra !!!
Can Tuấn Kiệt đau đến nỗi nước mắt cũng muốn chảy . Cậu oán hận mà mắt trợn trừng Mộc Mộc. Là con gái chứ đâu phải con tinh tinh sao mà hung dữ như thế ?
- Em thả tóc anh ra ,Mộc Mộc.
Mộc Mộc bỏ lời nói của Tuấn Kiệt ra ngoài tai ,ra sức nắm tóc cậu giựt lên rồi giựt xuống.
- Không thả ! Anh bắt Hạ Thanh làm gì ???
- Aaaaa, tổ tông tôi ơi ,rụng tóc rồi , rụng tóc rồi . Anh không biết mà , em hỏi Tạ Đông đi !
Can Tuấn Kiệt gào khóc tiếng mán trong lòng . Tóc cậu nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay chưa kịp tạo kiểu liền bị Mộc Mộc nhổ như nhổ cỏ. Đau đớn vô cùng.
Khuôn mặt phong lưu bỗng chốc xám tro. Can Tuấn Kiệt đổ hết mọi việc cho Tạ Đông.
Tạ Đông vất vả ,lê lết trên hành lang không biết chuyện gì lại lạnh sống lưng. Cậu vẫn vô tư lê lết đến phòng kỉ luật ,ai oán Mộc Mộc ra tay nhẫn tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-a-nam-phu-khong-tam-thuong/2890837/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.