Chương trước
Chương sau
“Perkin?”

Trong mắt Tiêu Tự Trần có một tia sáng lướt qua, sau đó chậm rãi nhìn Nasser, nói: “Là thủ lĩnh mới nhất của gia tộc Océ Terry ở Mỹ sao?”

Nasser gật gật đầu: “Đúng vậy, đại bộ phận vũ khí của chúng tôi đều do gia tộc Océ Terry cung cấp, nhưng từ sau khi Perkin lên cầm quyền, hắn làm ăn cả với bên quân tự do, là một thằng cha hám tiền.”

“Tôi không tin cậu có thể nuốt trôi cơn tức này.” Tiêu Tự Trần bỗng nhiên nói.

“Hừ!” Râu mép Nasser vểnh lên, trầm giọng nói: “Đợi hắn đến, cho dù không thể khiến hắn chết cũng phải cho hắn biết quân chính phủ không dễ đụng vào.”

Tần Khanh còn đang đắm chìm trong việc tìm kiếm hung thủ giết Arafat, đột nhiên nghe thấy Nasser buông lời hung ác, sững sờ, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Tiêu Tự Trần. Anh vẫn đứng thẳng tắp, gương mặt không biến sắc, sau đó bước đến bên cạnh Tần Khanh, nhưng lại nhìn về phía Nasser: “Khoảng nửa tiếng nữ, cậu lệnh cho binh sĩ gác đêm hôm qua tới gặp tôi, tôi đến xem qua căn phòng của Arafat.”

Nasser gật gật đầu, “Căn phòng cuối lầu hai, lát nữa tớ sẽ qua đó.”

Tiêu Tự Trần bước đi, Tần Khanh theo sau, khi bước lên cầu thang, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua những binh sĩ đứng nghiêm trang phía dưới, híp mắt đi theo Tiêu Tự Trần lên lầu.

Lúc đi qua một căn phòng ở lầu hai, Tiêu Tự Trần hơi dừng bước chân sau đó xoay lại đi đến phía cửa ra vào. Ngay lập tức có binh sĩ đi đến, anh ta nhìn thấy Tiêu Tự Trần liền giơ tay ngăn lại, Tiêu Tự Trần liếc mắt nhìn hắn, “Nasser muốn tôi đến nói vài câu với người bên trong.”

Anh ta nhíu mày, dường như đang phán đoán độ chân thật, sau đó khẽ gật đầu buông tay xuống.

Thời điểm Tần Khanh đi theo vào cùng Tiêu Tự Trần liền nhìn thấy Liên Ca đang ngồi trên giường, ánh nắng mặt trời xuyên qua mái tóc màu rám nắng của anh ta, làm tăng thêm làn da trắng nõn.

Liên Ca trông thấy Tiêu Tự Trần, đầu lông mày khẽ nhướn, đứng phắt dậy bước tới chào hỏi: “Ông Tiêu! Julia!”

Tần Khanh gật gật đầu thay lời chào, Tiêu Tự Trần không đáp lại, ánh mắt rơi vào chiếc ghế bên cạnh, sau đó ngồi xuống.

Liên Ca nhìn Tần Khanh cười cười nói: “Không ngờ cô Julia là pháp y. Tôi thật sự rất bất ngờ.”

“Bất ngờ?” Tiêu Tự Trần nhăn nhíu mày, khẽ nói: “Cô ấy không giống sao?”

“Nhìn không ra.”

“Cũng đúng, có tên giết người nào nhìn ngay là biết đâu!”

Tiêu Tự Trần vừa dứt lời, đôi mắt Liên Ca híp lại, thấp giọng: “Tôi nghĩ ông Tiêu có phải đã hiểu lầm gì không? Tôi không giết thiếu úy Arafat.”

“Nhưng anh có động cơ, không phải sao?” Tiêu Tự Trần từng bước ép sát.

Liên Ca nghe thế thì phá lên cười: “Điểm này cũng chưa đủ để khẳng định tôi là hung thủ.”

“Mâu thuẫn!”

Tiêu Tự Trần hừ lạnh, Tần Khanh liếc nhìn anh. Anh đanh tập trung nhìn vào Liên Ca: “Tại sao sáng sớm anh lại tới đây? Không phải nói bởi vì ví tiền anh bị lấy mất ư? Hơn nữa tiền không hề ít?”

Tiêu Tự Trần lặp lại lời nói của Liên Ca. Ánh mắt Liên Ca trở nên thâm sâu, không chờ anh ta mở miệng phản bác, ánh mắt Tiêu Tự Trần lại dời về phía balo đặt trên giường bỗng nhiên lên tiếng, dường như là lời khen tặng:

“Balo của anh Liên được thiết kế vô cùng đặc biệt.”

Liên Ca quay đầu nhìn thoáng qua, khóa kéo balo phản chiếu tia nắng mặt trời, ánh lên hàng chữ bằng tiếng Anh, ngay trước mặt Tiêu Tự Trần.

Anh ta từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Anh sớm biết rõ thân phận của tôi?”

Tiêu Tự nở nụ cười, “Anh quá huênh hoang, không phải sao?”

“Quần áo không có logo, đồ dùng toàn là hàng cao cấp nhất…” Ánh mắt Tiêu Tự Trần rơi vào phía tai phải của Liên Ca, hừ lạnh một tiếng: “Hoặc là có thể nói… Cuộc nói chuyện của chúng ta bây giờ đã truyền ra ngoài qua thiết bị nào đó rồi?”

Tần Khanh nhíu mi, nhìn Liên Ca chậm rãi lên tiếng: “Anh… rốt cuộc anh là ai?”

“Đừng khẩn trương!” Liên Ca giơ tay lên, đôi mắt màu vàng nhạt chậm rãi co lại, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Khanh: “Julia, tôi thật sự là Liên Ca.”

“Tôi hy vọng anh xóa toàn bộ ảnh chụp, dù sao…”Tiêu Tự Trần đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Khanh, “Bây giờ tôi không muốn đánh rắn động cỏ.”

“Ok!” Liên Ca không chút nghĩ ngợi liền mau chóng đồng ý rồi tiếp lời: “Chuyện này không liên quan tới tôi.”

“Chuyện của anh cũng không liên quan đến tôi.” Dứt câu, Tiêu Tự Trần không để ý tới Liên Ca, vươn tay bắt lấy cánh tay Tần Khanh, sau đó xoay người rời đi.

Tần Khanh giống như lọt vào màn sương mù dày đặc, cô vô thức đi theo Tiêu Tự Trần đến căn phòng cuối, đến khi anh đóng cửa cô mới bừng tỉnh, khẽ nhíu mày: “Anh nghi ngờ Liên Ca.”

Tiêu Tự Trần không nhìn cô, ánh mắt lơ đãng đánh giá cách bài trí căn phòng của Arafat: “Con mắt nào cô thấy được?”

Hai con mắt…

Nói chuyện dồn người ta vào đường cùng như vậy có quỷ mới nhìn không ra. Tần Khanh không thèm để ý anh, tiếp tục hỏi: “Thân phận Liên Ca có vấn đề?”

Tiêu Tự Trần đi đến bên chiếc giường của Arafat, vòng hai cánh tay cẩn thận dò xét, thanh âm ngập ngừng, nghe có vẻ trả lời qua quýt cho xong: “Không có.”

Tần Khanh nổi giận, nhưng đành kiềm lại, cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Anh kể tình hình cho tôi nghe đi, dù gì tôi cũng là trợ lý của anh. Chúng ta dù sao cũng chung một con thuyền.”

Tiêu Tự Trần nghe vậy chợt ngưng trệ, từ từ quay đầu lại: “Cô mới là châu chấu.” (1)

(1) Tần Khanh dùng phương pháp ẩn dụ cho câu 一条线上的蚂蚱 ~ chung một con thuyền. Tuy nhiên Tiêu Tự Trần hiểu nhầm thành ‘Châu chấu đầu cành’

蚂蚱 – con châu chấu

Tần Khanh đổ mồ hôi hột, chỉ là ẩn dụ thôi mà có cần căng thẳng vậy không?

Tuy nhiên, Tiêu Tự Trần đang quan sát đống chăn gối được gấp vuông vức trên giường của Arafat, anh thản nhiên nói: “Muốn biết bản thân không tự nghĩ được sao?”

Tần Khanh đứng phía sau anh, ngẩng đầu nhìn mái tóc dày đen như mun của Tiêu Tự Trần, thở dài một hơi, cứng ngắc nói: “Bắt đầu nghĩ từ đâu?”

Tiêu Tự Trần ngồi lên một chiếc ghế: “Bắt đầu nghĩ từ lần đầu tiên gặp anh ta.”

Tần Khanh vâng lời, bắt đầu nghĩ ——

“Anh ta nói muốn đi cùng chúng ta.” Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần: “Chuyện này không có vấn đề đúng không?”

“Ăn mặc thì sao?”

“Rất sạch sẽ, cử chỉ cũng nhã nhặn, thoạt nhìn được giáo dục rất tốt, chứng nhận phóng viên liếc sơ cũng không giống là giả cho lắm.”

“Toàn thân từ trên xuống dưới không trông thấy bất cứ một logo thương hiệu nào. Máy chụp hình là loại phiên bản giới hạn trên toàn thế giới. Balo cũng được thiết kế nhẹ nhàng linh hoạt, chỗ khóa kéo có khắc một chuỗi tiếng Anh.” Tiêu Tự Trần tiếp lời, bình tĩnh thuật lại.

Tần Khanh từ từ nhớ lại, thật sự không nhớ được chữ tiếng Anh đó là gì, đành mở miệng hỏi: “Chữ tiếng Anh gì?”

“Austery!”

Tần Khanh lẩm nhẩm đọc lại, sau đó giật mình kinh hãi: “Océ Terry? Chẳng lẽ… anh ta là Perkin?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Khanh lúc này chỉ còn sự ngạc nhiên đến mức khó tin mà tin được.

Hoàn toàn chính xác, Người đàn ông nhã nhặn như vậy, sao lại có thể là người nối nghiệp gia tộc chuyên buôn súng ống đạn dược được chứ?

Tiêu Tự Trần dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Tần Khanh, nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải!”, rồi anh bổ sung tiếp: “Cô cho rằng trong gia tộc Terry chỉ có Perkin?”

“Vậy anh ta là ai?”

“Không cần biết!”

Không hiểu sao Tần Khanh lại vô thức thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Tự Trần nhíu chặt mi, xoay người đứng trước mặt cô, liếc Tần Khanh từ đầu xuống chân một

“Không phải là anh ta, dường như cô rất vui?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.