Khi Tần Khanh và Tiêu Tự Trần đến nhà hàng Tường Vi thì đã hơn sáu giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, trên đường ánh đèn neon xanh xanh đỏ đỏ dần thắp sáng.
Tiêu Tự Trần bước vào phòng riêng, Tần Khanh đi theo sau anh, vừa bước vào trong đã trông thấy mười mấy người ngồi đó: Tề Lục, Cung Túc, Lâm Hoài Dư, Đổng Huyên, Triệu Quang Hi, Dịch Lưu, Chu Hội, Chu Tử Thoại, Cảnh Diệc và mấy cảnh viên cô biết mặt nhưng không biết tên cũng đã đến.
Tần Khanh le lưỡi, nếu không vì ở nhà nghe cái thuyết giáo vớ vẩn của Tiêu Tự Trần: Cá không cần thay nước, để tự nó thích ứng môi trường sống thì chắc cô đã đến đây lâu rồi.
Nhớ tới Tiêu Tự Trần ví von chuyện thay qua địa cầu mới sống cô bất giác cười thầm. Tư duy của đại thần đúng là đi ngược với thiên hạ, quả nhiên không giống người phàm.
Trong lúc suy nghĩ, Tề Lục đã đứng dậy, anh ta kéo chiếc ghế gần Tiêu Tự Trần nhất: “Mời giáo sư Tiêu ngồi. Chúng ta có thể gọi món được rồi!”
Tiêu Tự Trần gật đầu một cái, rồi nói tiếng cám ơn.
“Sư tỷ! Ngồi bên này đi!”
Tần Khanh nghe gọi vội ngẩng đầu, trông thấy Chu Hội ngồi phía đối diện vẫy tay. Tần Khanh liếc Tiêu Tự Trần, anh cũng nhướn mày nhìn cô.
Tần Khanh suy nghĩ một chút, không biết Tiêu Tự Trần tửu phẩm thế nào. Ngồi cách xa anh một chút thì tốt hơn! Vì vậy cô gật đầu với Chu Hội, sau đó tiến đến ngồi cạnh cô ta. Vừa hay cũng đối diện với Tiêu Tự Trần.
Tiêu Tự Trần kinh ngạc, không hiểu tại sao Tần Khanh không ngồi bên cạnh anh. Tuy nhiên ngồi đối diện anh cũng được. Ánh mắt chiếu thẳng cô, tuyệt đối sẽ không có người dám khoét vách tường.
Tề Lục xoay người ra ngoài gọi phục vụ thông báo dọn món ăn lên, sau đó ngồi bên phải Tiêu Tự Trần, bên trái là Cung Túc.
Nhà hàng Tường Vi là nhà hàng cao cấp, phòng riêng được bài trí rất đẹp mà tốc độ lên thức ăn cũng khiến người ta tặc lưỡi, chưa đầy một phút mười hai giây là các món ăn thay nhau được đem lên, nhân viên phục vụ cuối cùng mang bia đặt dưới chân Tề Lục.
Trông thấy bia hai mắt Chu Hội sáng rỡ, lặng lẽ thì thầm bên tai Tần Khanh: “Sư tỷ! Lát nữa ba chúng ta mỗi người một ly!”, nói xong cô ta liếc qua Chu Tử Thoại.
Chu Tử Thoại lắc đầu nhỏ giọng nói với Tần Khanh: “Sư tỷ tuyệt đối đừng uống với cậu ấy. Một ly là cậu ấy đã say rồi!”
Tần Khanh nghe vậy quay sang Chu Hội cười cười: “Uống ít thôi, nếu không Cảnh Diệc lợi dụng thời cơ lấn tới!”
Chu Hội theo bản năng liếc nhìn về phía Cảnh Diệc, tình cờ Cảnh Diệc cũng đang nhìn cô, hai người mắt đối mắt. Chu Hội bĩu môi một cái, xoay người: “Sư tỷ, sư tỷ cũng uống ít một chút, kẻo đại thần nhà chị cũng thừa cơ lợi dụng,!”
“Chưa uống mà đã nói lung tung!”, Tần Khanh giật mình, cái gì mà Đại thần nhà cô chứ … cô lẳng lặng nhìn Tiêu Tự Trần. Người đàn ông trong bộ âu phục thẳng thớm, gương mặt cương trực, sắc mặt không thể nhìn ra đang suy nghĩ điều gì.
Tần Khanh ngẫm nghĩ … chắc có lẽ anh đang rất thất vọng bởi trong đầu của anh nghĩ đây là một dạ tiệc long trọng.
Tề Lục đưa bia lên bàn, sau đó hắng giọng nói: “Cục cảnh sát lâu rồi không tụ hội, giáo sư Tiêu đến đây cũng đã lâu, lẽ ra chúng ta phải tổ chức tiệc chào mừng, nhưng vì vụ án Đinh Dương nên kéo đến ngày hôm nay, hi vọng giáo sư Tiêu bỏ qua cho!”
Tiêu Tự Trần ngẩng đầu nhìn Tề Lục, lắc đầu một cái: “Không sao!”
Tề Lục cong môi, cúi đầu rót bia vào ly Tiêu Tự Trần, Tần Khanh nhác thấy Tiêu Tự Trần hơi nhíu mày nhưng anh vẫn nể tình nhận ly bia.
Nhìn dáng vẻ của anh … có lẽ, tửu phẩm không tệ lắm. Tần Khanh ngẫm nghĩ.
Triệu Quang Hi cũng đứng dậy, lấy bia rót đầy ly tất cả mọi người. Ai nấy nâng ly của mình lên, Tần Khanh nghe giọng Tiêu Tự Trần lành lạnh vang lên: “Cám ơn mọi người bớt thời gian đến đây, mong rằng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tần Khanh nhoẻn miệng cười: Thì ra người đàn ông này cũng nho nhã lịch thiệp.
Mọi người hô vang ‘dzô’, rồi uống cạn ly.
Tần Khanh trông thấy ánh mắt Tiêu Tự Trần đang chĩa về phía mình. Cô nheo mắt nâng ly ra hiệu mời anh, cạn sạch. Uống xong cô dốc ngược ly không về phía Tiêu Tự Trần, rồi ngồi xuống.
Nếu Tần Khanh biết sau này trong mấy bữa tiệc cô đều phải uống giùm Tiêu Tự Trần, thì chắc chắn ngày hôm nay cô sẽ không khiêu khích anh như thế.
Trên bàn tiệc rất vui vẻ, ngay cả Cung Túc là người lớn tuổi và ít nói nhất cũng thỉnh thoảng nở nụ cười. Tiêu Tự Trần cũng không soi mói như ngày thường. Tần Khanh thấy rất ngạc nhiên vì dù sao anh cũng là người mắc căn bệnh sạch sẽ quá độ.
Tần Khanh đưa đũa gắp một món ăn thì cánh tay trái có người kéo kéo. Cô quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Chu Tử Thoại, Tần Khanh giật mình quay sang Chu Hội, chỉ thấy gương mặt cô ta ửng hồng, rõ ràng chỉ mới uống có một ly!
Tần Khanh thở dài một cái, đặt đũa chưa kịp hỏi han tình hình của Chu Hội đã trông thấy cô ta đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào Tiêu Tự Trần cười hỏi: “Đại thần! Ăn uống thế này quá vô vị … chi bằng chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Mấy người cùng bàn nghe vậy sáng mắt, Tiêu Tự Trần từ từ buông đũa hỏi: “Chơi trò gì?”
Chu Hội liến liếm môi, chớp chớp mắt: “Mấy ngày trước em có coi một chương trình tạp kỹ. Đại khái mỗi người bị đặt một nhũ danh, sau đó … ai … ai … uống …”
“Là uống rượu?”, Tiêu Tự Trần ngắt lời Chu Hội.
Chu Hội suy nghĩ một chút: “Đúng! Ai nói sai thì phạt rượu.”
“Ừm! Không chơi!” Tiêu Tự Trần trực tiếp từ chối.
Chu Hội sững người, lập tức lôi kéo: “Đó là trò chơi nói thật!”
Tề Lục ngẩng đầu nhìn không lên tiếng, Cung Túc phản bác: “Chẳng có gì hay, có nói thật lòng hay không ai mà biết được!”
“Được rồi!”, Chu Hội thở dài ngồi xuống, Lâm Hoài Dư tiếp lời “Tôi cùng mấy người bạn đợt trước có chơi một trò: Mỗi người nói một câu, người nào đồng quan điểm thì giơ tay, còn không thì thôi”, dứt lời cô ta đảo mắt một vòng, “Mọi người thấy trò này thế nào?”
Cảnh Diệc suy nghĩ một chút: “Trò này có gì khó đâu!”
Dịch Lưu cũng đồng tình, anh ta xung phong: “Tôi trước!”
Mọi người gật đầu, Dịch Lưu hướng về Cảnh Diệc cất cao giọng: “Tôi không đưa bác sĩ Chu về nhà mỗi ngày.”
Anh ta vừa dứt lời, mọi người im lặng một lúc lâu, sau đó mới bật cười lớn rồi đồng loạt giơ tay, Triệu Quang Hi đá mắt với Dịch Lưu: “Quá ác! Nhưng sự thật tôi cũng không đưa bác sĩ Chu về!”, nói xong mặt mày hớn hở nhìn về phía Chu Hội, gương mặt Chu Hội càng ngày càng đỏ.
Cảnh Diệc nắm chặt hai tay, một lát sau mới bật ra được một câu: “Xem như cậu lợi hại!”, sau đó anh ta uống cạn ly rượu nhưng ý cười không thể che giấu.
Tần Khanh nhìn thấy Tiêu Tự Trần từ từ thả tay xuống, gương mặt rất hứng thú. Lâm Hoài Dư giơ tay: “Tiếp theo là tôi!”
Tần Khanh nghĩ cô ta sẽ mượn cớ này bày tỏ tình cảm với Tề Lục, không ngờ, cô ta đứng dậy uống một ngụm bia, vén mái tóc ngắn về sau tai cất cao giọng: “Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu đương!”
Cô ta vừa dứt lời, Tần Khanh liếc mắt nhìn xung quanh, ngay cả Chu Tử Thoại ngồi bên cạnh chẳng thấy giơ tay, mình cô nhắm mắt từ từ giơ cao tay. Khi ngẩng đầu lên thì trông thấy hai người đàn ông đối diện cũng đồng loạt giơ tay.
Tần Khanh nhìn Tề Lục và Tiêu Tự Trần, trong lòng nhất thời phấn chấn, hai người đàn ông ưu tú đều chưa từng yêu đương, vậy cô chưa yêu cũng đâu có gì mất mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]