Chương trước
Chương sau
Trong lúc đang suy tư, có một người phía đối diện vội vội vàng vàng đi đến, Tần Khanh chưa kịp ngẩng đầu, vai đã bị va mạnh một cái. Cô rên một tiếng, ôm đầu vai quay đầu nhìn người vừa đụng phải.

Người kia cũng đứng vững lại, sau đó quay sang Tần Khanh: “Pháp y Tần, cô không sao chứ?”

… Phí lời, có sao thì bây giờ còn có thể đứng đó nói chuyện với cậu được à?

Tần Khanh vô thức nhớ lại câu Tiêu Tự Trần nói với Triệu Quang Hi hôm nay. Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không lên tiếng. Người đàn ông đó lại lo lắng hỏi thêm câu nữa: “Pháp y Tần, có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Vừa rồi em hưng phấn quá, không chú ý.”

Tần Khanh nghe đến đây mới ý thức lại, thả cánh tay đang ôm vai, lắc đầu mỉm cười nói: “Không sao! Không chuyện gì đâu.”

Lúc này cô mới nhìn rõ, chính là người tốt nghiệp cùng lúc với Chu Hội, lần trước trong cuộc họp chính cậu ta đặt câu hỏi ‘Vì sao Tiêu Tự Trần lại về nước’.

Nhớ không lầm hình như cậu ta cũng là trinh sát hình sự, tên Cảnh Diệc.

“Cảnh Diệc?”, Tần Khanh khẽ mỉm cười, lập tức hiểu ý nhìn về cửa phòng giám định: “Tìm Chu Hội sao?”

“Pháp y Tần biết em sao?”, Cảnh Diệc gãi gãi đầu: “Tìm Chu Hội có chút việc ạ!”

Tần Khanh nghe Chu Tử Ngôn kể Cảnh Diệc hồi còn đi học cũng theo đuổi Chu Hội nhưng Chu Hội không nhận lời, vì vậy ngay cả công việc cũng xin vào công tác cùng một chỗ.

Tần Khanh ‘À!’ một tiếng: “Nhưng mà hình như tan ca rồi?!”

Cảnh Diệc vỗ đầu một cái: “Pháp Y Tần em đi trước đây!”

Cậu ta nắm chặt điện thoại cười cười nói: “Hôm nay em xin lỗi! Vừa rồi cứ mải mê đọc bài viết mới nhất trên blog của Tiêu đại thần, nên vội vàng đi tìm Chu Hội, không nhìn thấy chị!”

“Thực sự là xin lỗi chị!” Cảnh Diệc cúi đầu mấy lần, khi cậu ta vừa chuẩn bị rời đi Tần Khanh lên tiếng hỏi: “Cậu nói là Tiêu Tự Trần sao?”

“Vâng!”

“Blog của anh ấy tên gì?”

“Hả? Dạ để em xem!” … “Tên là ‘Tôi chính là Tiêu Tự Trần’, còn có ký hiệu chứng thực đằng sau.”

Tần Khanh lẩm nhẩm ghi nhớ sáu chữ ấy, sau đó khoát khoát tay: “Cậu đi nhanh đi. Chu Hội hay tan ca sớm, không đi là không kịp!”

Cảnh Diệc đỏ mặt quay đi.

Tần Khanh về nhà mở laptop của mình lên, đăng nhập blog. Lâu lắm rồi không đăng nhập, may là còn nhớ mật mã.

Cô suy nghĩ về cái tên blog của tên Tiêu Tự Trần. Tại sao anh lại lấy tên là ‘Tôi chính là Tiêu Tự Trần’? Thật ra chỉ cần viết ‘Tiêu Tự Trần’ hoặc ‘Tôi là Tiêu Tự Trần’ là được rồi!

Cô thậm chí còn thử đổi nick name blog của mình thành ‘Tôi là Tiêu Tự Trần’ hoặc ‘Tôi chính là Tiêu Tự Trần’ coi xem có ai dùng hai nick này không?

Nick name ‘Tiêu Tự Trần’ đã có người dùng. Cô đổi thành ‘ Tôi là Tiêu Tự Trần’, nick này báo đã được sửa thành công.

Tần Khanh càng bực mình, rõ ràng tên đàn ông đó có thể dùng chữ ‘Tôi là Tiêu Tự Trần’, vậy mà thêm chữ ‘chính’ làm gì không biết?

Tôi là Tiêu Tự Trần?!

Tôi chính là Tiêu Tự Trần?!

Nhấn mạnh ý khẳng định sao?!?

Dựa theo tính cách của anh … khả năng này có thể xảy ra!

Tần Khanh mở trang chủ blog của Tiêu Tự Trần. Chỉ có màu trắng, avatar là một màu đen. Phần thông tin rất đơn giản, chỉ có bảy chữ …Giáo sư tâm lý học tội phạm!

Tần Khanh dời mắt xuống phía dưới. Anh chỉ theo dõi hai mươi người, nhưng lượng người follow anh thì lên đến tám chữ số.

Blog của anh như cô dự đoán, cũng không nhiều chỉ khoảng chục bài.

Bài viết mới nhất là lúc 16strong4’ hôm nay, tiêu đề ngắn gọn Thiên Lôi bảo mau ăn năn!

Tần Khanh cố nén cười, mở ra toàn bài viết.

0605, mưa lớn, tâm trạng cực kém.

Do ngươi phán đoán sai lầm khiến trợ lý Tần suýt bị thương. Tuy không việc gì nhưng bản thân cực kỳ áy náy. Bữa trưa chỉ ăn uống đơn giản để không gây khó khăn cho cô ấy.

Nhưng sao vẫn cảm giác vẫn chưa được. Suy nghĩ khiến giấc ngủ trưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Do vậy, ngay tại đây tuyên bố hối lỗi: Từ nay về sau sẽ cố gắng rèn luyện cô ấy tốt hơn. Thêm vào đó cố gắng phân tích vấn đề một cách cẩn thận, bảo vệ trợ lý Tần thật tốt.

P/s: Không nghĩ được tiêu đề khác nhưng xác thực rất ân hận nên đặt tạm ‘Bài ăn năn’!

Tần Khanh đem con chuột rê xuống phần bình luận phía dưới, cô đọc lướt các comment. An ủi có, công kích trợ lý Tần có, lợi dụng quảng cáo cũng có.

Tuy nhiên có một bình luận khiến Tần Khanh chấn động …

Trợ lý Tần là nữ sao???

Phía dưới có người trả lời ngay: Thứ nhất, quả thật chính là nữ. Thứ hai, đại thần đã từng nói qua trên blog.

Tần Khanh đóng ngay bài viết này lại, căn cứ câu trả lời, đi tìm kiếm bài viết khác trên blog Tiêu Tự Trần.

“0602, Tâm trạng tốt hơn. Trợ lý thứ hai, nữ trợ lý đầu tiên.”

Phía dưới đăng kèm tấm hình lung linh ánh sáng.

Tần Khanh nhớ ngày đầu tiên cô nhận chức trợ lý … chắc đây là tấm ảnh anh chụp lúc cô đang nấu cơm. May mà trong hình không nhìn thấy cô, nếu không thì đám fan nữ sẽ đố kị chết mất!

Phía dưới nữa là những bài viết về vấn đề học thuật, xen lẫn là các bài viết về việc cân đối dinh dưỡng.

Cô biết Tiêu Tự Trần luôn chú trọng đến sức khỏe, vì vậy cũng không chú ý thêm mà chuyển đến xem qua mấy người bạn chung. Sau đó cô đóng trang web, ngồi tựa vào thành ghế.

Kỳ thực lúc đọc tiêu đề ‘Bài ăn năn’ cô rất buồn cười. Bài viết trong blog của anh vừa nề nếp vừa nho nhã, viết theo tâm trạng mà cũng phải cẩn thận như vậy.

Nhưng nhìn đến câu cuối cùng, trong lòng cô dấy lên một cảm giác không thể diễn tả.

Cô nhớ đến trợ lý Tait mà Ty Lạc có nói qua. Như vậy khi viết bài này có phải anh cũng đang nghĩ đến Tait?

Trong lòng anh chắc cũng đang lo sợ cô cũng sẽ gặp tình trạng tương tự???

Tần Khanh thở dài một hơi. Trong lòng mỗi người luôn có những điểm yếu. Tiêu Tự Trần là một người rất mẫn cảm. Cô nhớ đến lúc chiều, trước khi rời khỏi nhà anh, anh muốn nói gì đó lại thôi chắc cũng là chuyện liên quan đến bài viết blog này.

Anh dĩ nhiên không thể hạ mình xin lỗi cô. Do dự nửa ngày trời, cuối cùng lựa chọn vào phòng ngủ, yên tĩnh đăng quyết tâm của mình lên blog.

Cái tên đàn ông kiêu ngạo này …

Tần Khanh gửi tin nhắn

Trợ lý Tần của anh không trách anh … Ngón tay trên bàn phím dừng một chút, sau đó viết thêm … Sau này kể chuyện cười cho cô ấy nhiều hơn một chút là được!

Tần Khanh vừa thu tay về, blog báo ‘Ting’ một tiếng, Là tin nhắn của Tiêu Tự Trần.

Chưa ngủ sao? Lại còn đang online?

Xin chào! Tôi mới là Tiêu Tự Trần. Lấy trộm tên người khác chẳng có gì mới mẻ. Có điều bạn lại thành công khiến tôi trả lời tin nhắn của bạn. Hơn nữa, kể chuyện cười thì tôi không đồng ý. Trợ lý của tôi ngay cả truyện cười cũng coi là một đề tài đáng để nghiên cứu.

Tần Khanh đọc lại lần nữa, bây giờ mới nhớ ra vừa rồi cô đổi nick còn chưa sửa lại … vì vậy …

Nick name hiện tại chính là ‘Tôi là Tiêu Tự Trần’.

Nhưng người đàn ông đó sẽ không nổi giận vì tin nhắn của cô chứ?

Tần Khanh nheo mắt, vậy câu cuối cùng của anh là đang chê bai cô không hiểu chuyện cười anh kể hay khen cô có tư duy tương đối đặc biệt vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.