Áng mây lớn che khuất màn trời, nhưng chỉ được đến giữa trưa, gần hai giờ chiều, bầu trời lại trở nên ảm đạm.
Cha mẹ Đinh Dương lúc này có lẽ sắp về đến nhà, không biết khi họ trông thấy con mình cả người đầy máu thì sẽ như thế nào.
Tần Khanh ngồi yên lặng phía sau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa. Nước mưa va vào kiếng chảy thành dòng. Trong đầu cô vô thức nhớ đến cảnh tượng chết thảm của lão Đinh bán đậu hũ.
Nhìn lượng máu chảy ngang dọc cho thấy Đinh Dương rõ ràng không giết chết nạn nhân rồi mới phân thây, mà hắn muốn người chú ruột của hắn chứng kiến máu huyết của chính mình tuôn chảy, chứng kiến hơi thở từ từ yếu dần rồi mất đi tính mạng.
Hận thù sâu nặng cỡ nào cũng chỉ đến thế!
Tiêu Tự Trần vẫn ngồi yên bên cạnh Tần Khanh nhắm mắt dưỡng thần. Triệu Quang Hi chăm chú lái xe. Không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh
Ùng ục …
Một âm thanh đột ngột vang lên, Tần Khanh quay đầu về phía thanh âm vừa phát ra. Tiêu Tự Trần mở mắt, dáng người thẳng tắp, hai bàn tay đan chặt lấy nhau, tai chuyển hồng. Tần Khanh không nhịn được cười, hóa ra cứ đúng giờ thì ngay cả bụng đại thần cũng kháng nghị. Nhưng mà … như thế này thì tên đàn ông phong độ ngời ngời này sẽ mất mặt chết.
“Không cần hẹn gặp mặt Đinh Dương!”
Tần Khanh liếc Tiêu Tự Trần một cái, anh vừa dứt lời tay đưa lên che miệng ho khan. Tần Khanh nghĩ nghĩ, tuy là dáng vẻ lúng túng của anh cũng khá đặc biệt nhưng điều cô quan tâm hơn là rõ ràng lúc trưa còn đòi hẹn gặp tên Đinh Dương, vậy mà bây giờ bắt được hắn lại thay đổi kế hoạch? Đặc biệt lần này hắn còn giết luôn người chú ruột của mình, đáng lẽ ra hắn càng có giá trị nghiên cứu hơn mới đúng chứ!
Ánh mắt đầy tò mò, Tần Khanh lên tiếng hỏi Tiêu Tự Trần: “Sao vậy? Lúc trước anh còn muốn gặp hắn mà?”
“Ừ! Mọi thông tin của hắn tôi biết hết rồi!”, Tiêu Tự Trần nhếch môi, tai anh cũng bớt đỏ nhiều.
Tần Khanh cụp mắt, không thể phủ nhận năng lực chuyển đề tài của Tiêu Tự Trần ở hàng thượng thừa, bỏ xa cô và Triệu Quang Hi cả cây số.
Hiếm khi tâm tình anh cực kỳ tốt, chủ động nói chuyện nên cô phải lợi dụng cơ hội hỏi cho rõ: “Tại sao Đinh Dương giết chết chú ruột của mình?”
Ánh mắt thâm trầm, Tiêu Tự Trần liếc xuống chiếc vòng đeo tay tinh xảo, trầm giọng: “Tôi đã nói khi còn bé hung thủ đã trải qua quá trình bị xâm hại.”
Triệu Quang Hi hỏi lại với vẻ đầy nghi hoặc: “Ý đại thần là Đinh Dương đã bị người chú này cưỡng hiếp sao?”
“Đúng!”
Tần Khanh nheo mắt, nếu như tuổi thơ ấu của Đinh Dương đã từng bị chú ruột xâm hại vậy thì cũng dễ lý giải chuyện hắn điên cuồng giết người, thậm chí còn phân thây nạn nhân khi còn sống.
“Nhưng tại sao cha mẹ Đinh Dương không báo cảnh sát?” Tần Khanh nhíu mày hỏi.
“Nếu như em trai đi cưỡng bức con trai của mình, người đó có báo cảnh sát không?”, Tiêu Tự Trần nhìn sang Tần Khanh, ánh mắt như nhìn thấu Tần Khanh.
Tần Khanh cúi đầu suy nghĩ, Triệu Quang Hi ở phía trước lắc lắc đầu: “Tuyệt đối không, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Hơn nữa nếu công khai vụ này cũng gây tổn thương cho con của họ.”
Tần Khanh không đồng ý: “Tôi nghĩ tôi sẽ báo cảnh sát …”
Còn chưa dứt lời Tiêu Tự Trần đã cười lớn ngắt lời cô: “Cô báo cảnh sát là vì cô chưa từng làm mẹ, cũng chưa bao giờ là chị. Chưa từng trải qua cảm giác là mẹ, cô nói mình sẽ báo cảnh sát là chuyện dĩ nhiên thôi.”
Tần Khanh tiếp tục cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc. Tiêu Tự Trần nói cũng đúng, cô chưa từng trải qua cảm giác này, đứng ở phương diện của cô chuyện phát sinh ngày hôm nay, cô nhất định sẽ báo cảnh sát … điều này không thể nghi ngờ … thế nhưng …
“Anh chưa vào căn nhà bán đậu hũ đã biết Đinh Dương núp ở trong đó rồi sao?”
Triệu Quang Hi cũng hiếu kỳ, anh ta nhìn Tiêu Tự Trần qua kính chiếu hậu. Tiêu Tự Trần nhún vai, ánh mắt đầy ngạc nhiên trả lời Tần Khanh: “Làm sao biết được. Nhưng thật ra tôi đã chú ý đến chiếc vại trong sân, quan sát thi thể tôi liền đoán được chắc chắn hung thủ vẫn chưa chạy.”
“Do máu trên tử thi còn nóng sao?”
“Đúng, nhưng chỉ là một phần. Kế đến là do đầu tử thi bị một dao chặt đứt, trên nền đất rất nhiều máu. Nhìn phương hướng thi thể ngã xuống có thể nhận thấy tên Đinh Dương ra tay phía trước mặt nạn nhân. Như vậy máu ở động mạch chủ khả năng sẽ bắn thắng lên người hắn.”
Tiêu Tự Trần gõ gõ tay trên đầu gối: “Vì vậy hung thủ rất dễ bị phát hiện, một khi chạy khỏi căn nhà đó chắc chắn sẽ gây sự chú ý cho người đi đường.”
Một câu dường như lý giải hết mọi chuyện, nhưng Tần Khanh vẫn còn một chỗ nghĩ chưa thông, cô cau mày nhìn Tiêu Tự Trần. Người đàn ông ấy biết cô vẫn còn thắc mắc nên bật ra một từ đáng giá ngàn vàng: “Nói!”
“Tại sao nhiều năm như vậy hắn không đi sát hại chú của mình, tại sao bây giờ mới ra tay?”
Tiêu Tự Trần nhếch miệng: “Vấn đề này giải thích rất đơn giản. Rất nhiều hung thủ nảy sinh ý định giết người trong thoáng chốc; có người chỉ vì nghe thấy tiếng còi đêm, có người thì do nhìn thấy mảnh thủy tinh bị vỡ tan thành nhiều mảnh, khiến họ chỉ muốn đi giết người.”
Tần Khanh nghĩ Tiêu Tự Trần đã nói xong, không ngờ anh nói tiếp: “Tuy nhiên từ đầu Đinh Dương không có ý định giết người, hắn giết người chỉ là do cảm xúc nhất thời.”
“Tại sao? Cuối cùng hắn vẫn giết chết nạn nhân.”
“Lúc rời khỏi thành phố Kỳ, Đinh Dương đã lấy đi toàn bộ tiền bạc và sổ tiết kiệm. Hắn dự tính sẽ bỏ đi để vụ này lắng xuống. Khi hắn đến nhà nạn nhân hắn cũng không mang theo hung khí, dao cũng là dụng cụ từ trong căn nhà bán đậu hũ đó.”
“Điểm quan trọng nhất là …”, nơi đáy mắt Tiêu Tự Trần chợt lóe sáng, “Một người ăn mặc chỉnh tề được lĩnh hội một nền giáo dục cao giống như tôi lại đi để máu người chết dính bẩn lên cơ thể mình.”
Tần Khanh thấy anh nói cũng có lý, nhưng … anh đang khen hung thủ hay khen chính mình vậy.
Quả nhiên, khi Tần Khanh ngẩng đầu cũng bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của Triệu Quang Hi. Cô mím môi cười cười, nhưng hôm nay không hiểu sao Tiêu Tự Trần đột nhiên ‘nhiều lời’, hoàn toàn không cho hai người bọn họ có thời gian hít thở, anh nhìn về xa xăm nói tiếp: “Nếu như cô là Đinh Dương, cô sẽ giết lão Đinh như thế nào?”
Giết như thế nào sao?
Cô không phải Đinh Dương, không có trải qua chuyện khủng khiếp như hắn, không ở trong lập trường của hắn … trường hợp này hơi khó nghĩ.
“Nạn nhân chết quá dễ dàng”, Tiêu Tự Trần thở dài, “Nếu như là tôi, tôi đánh ngất hắn trước, sau đó treo ngược lên cành cây.”
“Thắt cổ?”
“Có thể cho là như vậy!”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, thắt cổ là quá trình hết sức thống khở, mất mười phút mới hoàn toàn tắt thở. Thứ hai, trước khi chết nhất định nạn nhân sẽ giãy dụa, như vậy quần sẽ tụt xuống, dáng vẻ khi chết rất khó coi. Thứ ba, sau khi chết máu huyết dồn xuống phía dưới, ‘tiểu đệ’ của hắn sẽ cương lên.”
Tiêu Tự Trần cười gằn thành tiếng, lông mày nhướng cao: “Nơi nào phạm sai lầm, nơi đó phải gánh chịu hậu quả.”
Lời vừa dứt, Triệu Quang Hi ở ghế lái run bật một cái . . .
Từ nay về sau tốt nhất đừng đụng đến Tiêu đại thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]