Trong công viên nhỏ đầy màu sắc mùa xuân, Lục Á Minh và Tô Nhiên Nhiên từ xa đã thấy Tiểu Nghi mặc chiếc váy màu hồng nhạt, góc váy cũng theo xích đu mà xoè ra, con bé cười đến cong đôi mắt, mang đậm nét hồn nhiên của trẻ con, cứ như lúc này mới có thể thấy con bé chỉ là đứa trẻ mới 9 tuổi. Mà Phương Khải thì đứng sau lưng, ánh mắt hiền hoà, lúc thì đẩy nhẹ lưng con bé để nó bay về phía trời xanh mây trắng, tặng cho nó muôn dặm ánh sáng. Cảnh tượng này làm cho người xem cảm thấy dịu lòng, vì thế hai người họ bước qua, Phương Khải ngẩng đầu thấy hai người thì cũng nở một nụ cười tươi, nhưng Tiểu Nghi lại có hơi ngượng ngùng, con bé nhảy xuống khỏi xích đu rồi lén trốn ra sau lưng anh ta nhìn bên ngoài. Tô Nhiên Nhiên như nhìn thấy vài phần bóng dáng của bản thân trên người con bé, cô ngồi xổm xuống, lấy con búp bê Barbie ra nói: “Đây là dì tặng riêng cho cháu nè, có thích không?” Tiểu Nghi lộ ra ánh mắt khát vọng nhưng vẫn sợ hãi nhìn về phía Phương Khải mang theo chút do dự. Phương Khải cổ vũ vỗ đầu con bé, nói: “Dì là người tốt, dì ấy đặc biệt tới thăm cháu đấy, nhanh cảm ơn dì đi.” Tiểu Nghi lúc này mới chui ra khỏi sau lưng anh ta rồi cầm lấy con búp bê Barbie ôm vào trong lòng, sau đó thì gật đầu cảm ơn Tô Nhiên Nhiên. Phương Khải lại ngồi xổm xuống nói với con bé: “Chú muốn nói vài câu với chú Lục, cháu cùng dì ra kia chơi một chút có được không?” Tiểu Nghi cắn môi, chần chờ lùi về sau một bước, Tô Nhiên Nhiên thì lại không biết phải chơi với con nít thế nào, nhưng trong lòng cô cũng rất thích Tiểu Nghi, vì thế cô thử duỗi tay qua nói: “Có thể không?” Tiểu Nghi do dự một lát rồi gật đầu, sau đó nắm chặt lấy tay của Tô Nhiên Nhiên rồi cùng chạy lên trên cỏ. Lục Á Minh và Phương Khải đến ngồi xuống băng ghế dài, nhịn không được mà cảm khái: “Con bé trở nên rạng rỡ không ít, cũng nhờ cậu cả.” Phương Khải nhìn về bóng dáng đang chơi đùa vui vẻ, nói: “Chỉ tiếc là con bé thế nào cũng không muốn mở miệng nói chuyện. Bác sĩ tâm lý cũng đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, bọn họ bảo tình trạng chướng ngại tâm lý này cần có thời gian để hồi phục, có lẽ 1 năm, thậm chí 2 năm………” Anh ta lại đổi đề tài: “Đúng rồi, đã bắt được hung thủ chưa?” Nhắc tới chuyện này thì Lục Á Minh cảm thấy có hơi phấn chấn: “Lần này tới chính là muốn nói chuyện này với cậu, đã bắt được rồi, có chứng cứ với hắn ta cũng nhận tội rồi. Qua mấy ngày nữa là có thể chuyển giao lên toà án, chờ kết tội xong là có thể kết án rồi.”
Phương Khải hình như cũng nhẹ thở phào, nói: “Vậy tốt quá, như vậy mẹ của Tiểu Nghi có thể yên nghỉ rồi, tôi cũng có thể hoàn toàn yên tâm.” Anh ta trầm tư trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Lão Lục à, tôi muốn nhận nuôi đứa nhỏ này.” Lục Á Minh có hơi kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy điều này đã lường trước được rồi, chỉ hỏi: “Chuyện này có hợp trình tự không?” Phương Khải lắc đầu, nói: “Tôi chưa kết hôn nên không phù hợp với điều kiện nhận nuôi. Nhưng tôi có xin phép với bên trên rồi, tình huống của Tiểu Nghi đặc biệt nên chắc là có thể châm chước được.” Lục Á Minh nhịn không được mà cảm khái: “Hy vọng cậu có thể thành công, có cần tôi giúp cái gì thì cứ nói. Đứa nhỏ Tiểu Nghi này gặp được cậu đúng là may mắn của con bé.” ánh mắt của Phương Khải có hơi ảm đạm, nói: “Nếu thủ tục nhận nuôi xong xuôi thì tôi muốn từ chức dẫn con bé chuyển sang thành phố khác ở, dù gì nơi đây cũng để lại cho con bé ký ức không tốt đẹp gì mấy, không tốt đối với sức khoẻ tâm lý của nó.” Ánh mắt anh ta đuổi theo bóng dáng nhanh nhẹn cách đó không xa, nói: “Tôi hy vọng nó có thể lớn lên vui vẻ hạnh phúc, không cần phải chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào bởi chuyện trước đây cả, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho nó.” Lục Á Minh nghe anh ta nói đến chuyện từ chức thì có hơi kinh ngạc, ông đang định mở miệng thì Tiểu Nghi đã cười chạy tới đưa cho Phương Khải một cành hoa mà mình mới hái được, cười đến mặt mày sáng lạn, sau đó còn lôi kéo anh ta cùng chơi. Tô Nhiên Nhiên lúc đầu đuổi theo Tiểu Nghi chạy, đột nhiên một đứa trẻ đeo mặt nạ hấp dẫn ánh mắt, đó là một cái mặt nạ hình vẽ phim hoạt hình, thế là trong đầu cô đột nhiên sáng lên, mặt nạ…….Vậy mảnh nhỏ kia có thể từ mặt nạ nhựa không……. Lúc cô lấy lại tinh thần thì Phương Khải vừa vặn đứng lên bị Tiểu Nghi lôi đi về phía trước, lúc anh ta đi thoáng qua thì Tô Nhiên Nhiên thấy được vết sẹo do dao gây ra sau tai của Phương Khải nhưng bởi vì tóc che lại nên từ một góc độ khác rất khó phát hiện được. Cô đột nhiên quay đầu chỉ vào vết sẹo đó, hỏi: “Cảnh sát Phương, chỗ này của anh sao bị thương thế?” Phương Khải ngẩn ra, sau đó vuốt vết sẹo kia, rất tự nhiên mà nói: “Tháng trước lúc làm nhiệm vụ bị dao cắt trúng, sao thế?” Tô Nhiên Nhiên không nói gì nhưng trong lòng hiểu rõ, vết xước với chiều sâu như thế thì chỉ cần 1 tuần là không nhìn thấy vết sẹo rồi. Cho nên, miệng vết thương sau tai của Phương Khải nhất định sẽ không quá 1 tuần. Cô quay đầu lại nhìn Tiểu Nghi đang chơi cực kỳ vui vẻ bên Phương Khải, đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ chân lên đến đầu. Trong phòng thăm tù, Chu Vĩnh Hoà cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Ghi chép cũng đã xong hết cả rồi mà còn tìm tôi làm gì nữa!” Tô Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm hắn ta, hỏi: “Nói, anh giết chết nạn nhân thứ hai thế nào, tôi muốn biết tất cả các chi tiết!” Chu Vĩnh Hoa nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi giả mạo là người đưa thuốc của xã khu lừa bà ta mở cửa, vốn dĩ vào cửa liền chuẩn bị bóp chết bà ta, nhưng ai dè bà ta phản kháng, còn cào xước cằm của tôi nữa. Tôi sợ DNA bị mấy người phát hiện cho nên sau khi giết chết rồi rút cạn máu thì tôi còn cắt đứt ngón tay của bà ta nữa.” Tô Nhiên Nhiên tiếp tục hỏi dồn dập: “Chỉ có như vậy?” Chu Vĩnh Hoa đột nhiên có hơi chột dạ, quay đầu đi nói: “Bằng không cô nói xem còn có thể thế nào nữa?” “Vậy ngón tay kia anh vứt ở đâu rồi?” “Không nhớ rõ? Chắc trong thùng rác.” “Bà ta nắm được cằm của anh như thế nào? Trước khi anh vào cửa còn làm gì?” Chu Vĩnh Hoa mê man quay đầu lại, đột nhiên không nói nên lời, Tô Nhiên Nhiên lại lạnh lùng ném mấy tấm hình lên bàn, hỏi: “Bây giờ nói cho tôi tấm hình nào là của nạn nhân thứ hai.” Chu Vĩnh Hoa mở to mắt nhìn vào những tấm hình của mấy người phụ nữ xa lạ, sau đó thì cảm giác mồ hôi lạnh ở sau lưng từ từ chảy xuống……. Tô Nhiên Nhiên dựa lưng vào ghế, lại không có chút cảm giác thắng lợi nào cả, cô do dự trong chốc lát rồi hỏi một câu cuối cùng: “Anh chưa gặp qua cô ấy, cho nên……..Người anh bao che rốt cuộc là ai?” Vào lúc chiều tối, Phương Khải cúi đầu đi về hướng nhà mình, anh ta cần phải giải quyết xong xuôi bằng không Tiểu Nghi tỉnh ngủ mà không thấy anh ta thì sẽ lo lắng lắm. Nhưng anh ta vừa mới đi tới cửa thì phát hiện cửa nhà mình đã rộng mở, còn Lục Á Minh thì đang ngồi xổm ở chỗ cầu thang hút thuốc, anh ta dừng bước lại cười khổ, nói: “Lão Lục, anh tới sao không báo với tôi một tiếng.” Lục Á Minh vô cùng đau đớn nhìn anh ta chằm chằm, ném ra một thứ, nói: “Trước tiên cậu giải thích cho tôi đây là cái gì!” Đó là một cái kìm thép của cảnh sát, tuy rằng đã được rửa sạch sẽ nhưng nếu xịt luminol lên thì vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy được vết máu. Phương Khải cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, lúc này lại có một cảnh sát hình sự chạy tới, nói: “Đã tìm được rồi, nó được chôn ở chậu hoa.” Môi của Lục Á Minh run lên, gần như không thể nói nên lời, ông cố gắng hít sâu một hơi rồi mới run run mở miệng: “Rất tốt, cậu biết ngón tay này giục ở bên ngoài thì sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện cho nên tự mình giấu đi, có đúng không?” Phương Khải dựa vào tường châm điếu thuốc, híp mắt nhìn làn khói xám từ từ bay đi, lẩm bẩm nói: “Quá sớm…….Mấy người phát hiện quá sớm…….” Lục Á Minh và Phương Khải đã quen nhau hơn 10 năm, ông luôn kính nể người bạn cũ có gan làm trung gian với đám buôn ma tuý. Nhưng Lục Á Minh có sao cũng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ có một ngày cùng cậu ta ở ngồi hai đầu bàn thẩm vấn, ông mở miệng hỏi một câu vẫn không hiểu nỗi: “Vì sao thế?” Phương Khải cúi đầu cười tự giễu: “Vì Tiểu Nghi.” Lục Á Minh tức giận đập bàn: “Cậu đã giết mẹ con bé.” Phương Khải ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ căm thù sâu sắc, “Bà ta không xứng đáng làm mẹ! Anh có biết bà ta vì ma tuý mà làm những chuyện gì không? Từ sau khi tôi trả nợ cho bà ta một lần thì ba ta biết được tôi rất đau lòng Tiểu Nghi nên thường lấy chuyện bán con bé đến để áp chế tôi, còn thường xuyên tìm tôi đòi tiền, những chuyện đó tôi đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng bà ta lại chê tôi đưa quá ít tiền, thế là còn…….” Anh ta nắm chặt tay lại, làm như dùng rất nhiều sức mới có thể tiếp tục được, “Anh biết không, có vài người rất biến thái thích kiểu bé gái thế này……..cho nên bà ta liền nảy lên vài ý định, nhưng Tiểu Nghi chỉ mới có 9 tuổi thôi! Con bé mới có 9 tuổi! May mà trước đó Tiểu Nghi có gọi điện thoại cầu cứu với tôi, lúc tôi chạy đến nơi thì thằng súc sinh kia đã cởi hết quần áo con bé ra rồi! Anh có biết nếu tôi trễ một bước thì chuyện gì sẽ xảy ra không!” Phương Khải cắn răng nói xong thì gục đầu xuống, chôn mặt trong lòng bàn tay, hai vai nhẹ nhàng run rẩy. Lục Á Minh nhìn con người rắn rỏi lúc nào cũng có thể bình tĩnh đối mặt với đám người buôn ma tuý, thế mà lúc này yếu ớt không thể đảm đương nổi mà ngồi đây, trong lòng ông dường như bị chém vài nhát dao đau đớn, chỉ có thể vô lực nói một câu, “Nhưng cũng không nhất định phải giết người mới có thể giải quyết chứ……..” “Phải không? Vậy tôi nên làm gì bây giờ đây? Phương Khải ngước mắt lên, hai mắt trở nên đỏ bừng, “Mẹ con bé là người nuôi dưỡng hợp pháp duy nhất, nếu tôi dẫn Tiểu Nghi đi thì chính là bắt cóc phi pháp! Tôi rất sợ lần này tôi có thể kịp nhưng nếu lần sau tôi làm nhiệm vụ không đến kịp thì sao đây, nếu tôi nhận được điện thoại của con bé thì làm sao bây giờ? Bà ta điên như vậy, ngày nào đó sẽ huỷ hoại con bé mất!” Anh ta hít mũi, biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh lại, “Sau đó tôi lại thấy được vụ giết người đầu tiên trên mạng, lúc đó tôi cảm thấy đây chính là cơ hội của mình, vì thế tôi cố ý bắt chước thủ pháp gây án để giết mẹ của Tiểu Nghi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn, thế nên tôi tìm được Chu Vĩnh Hoà trước mấy người sau đó nói cho hắn ta một ý tưởng, dạy hắn ta làm sao thoát khỏi sự truy tìm tra xét của cảnh sát. Điều kiện chính là nếu hắn ta bị bắt thì phải nhận tất cả mọi tội. Tôi nói cho hắn ta chuyện của Tiểu Nghi, hắn ta còn rất sẵn lòng giúp tôi, dù sao hắn ta cũng đã là tử tội rồi nên cũng không để ý có thêm một tội danh nữa.” Lục Á Minh yên lặng nghe xong, lần đầu tiên ông không biết nên nói gì lúc thẩm vấn, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Sau hai năm làm nằm vùng kia, cậu đã thay đổi rất nhiều, trước kia cậu sẽ không thế này…….” Phương Khải nghe xong cũng chỉ cười, cũng không nói lời nào, một lúc sau anh ta mới mở miệng, “Lão Lục anh có biết không? Tôi rất sợ bị bắt được, nếu tôi bị bắt thì Tiểu Nghi nên làm sao bây giờ, con bé vất vả lắm mới có cuộc sống mới……..Con bé nên làm gì bây giờ………” Giọng nói của anh ta dần trở nên nghẹn ngào, Lục Á Minh không dám nhìn biểu cảm của anh ta, ông nắm chặt tờ lời khai gần như bị bỏ trống, sau đó chạy trối chết ra khỏi phòng thẩm vấn, ông gặp Tô Nhiên Nhiên với hốc mắt đỏ ửng đi đến từ phía đối diện, cũng hiểu được cô đã thấy hết toàn bộ, ông dựa vào hành lang rít điếu thuốc, nói: “Cháu nói cậu ấy có xứng đáng không? Một cảnh sát đầy triển vọng như vậy, tại sao vì một đứa trẻ không có quan hệ gì với mình mà muốn biến thành như vậy……..” Tô Nhiên Nhiên xuyên qua khe cửa nhìn Phương Khải ngồi bên cạnh bàn thẩm vấn, nhẹ giọng nói: “Ngày đó anh ta giết người có đeo mặt nạ, chắc là sợ bị Tiểu Nghi nhìn thấy. Nhưng lúc nạn nhân giãy giụa thì có làm rớt mặt nạ của anh ta xuống, mà lúc đó Tiểu Nghi thì tránh trong tủ quần áo, xuyên qua khe cửa tủ nhìn ra phía bên ngoài…….” Cô dừng một chút, “Lục đội, Tiểu Nghi đều nhìn thấy được. Có lẽ, con bé vẫn không chịu nói chuyện chính là bởi vì để bảo vệ cho anh ta!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]