Convertor: tieuvuvivi
Editor: chauuyvu
Bạch Việt càng thêm chắc chắn: “Lê Giai có thể tay không bóp chết Vệ lão gia, ngươi sẽ có cơ hội hạ độc. Hắn cùng ngươi có mối quan hệ mật thiết, Vệ Thần có thể bị bắt đi mà không phản kháng, mỗi thứ đều phù hợp, chứ không thể nào trùng hợp như vậy được.”
Giản Vũ xen vào: “Nhưng là, tại sao nàng ta lại muốn giết Vệ thái phó, Vệ thái phó chết đi, đối với nàng có lợi ích gì.”
Một người thiếp thất, vốn phải phụ thuộc vào chồng. Vệ thái phó đã chết, chính thất cùng với nhi tớ có thể nương tựa lẫn nhau, còn thiếp thất thì khó nói. Vốn dĩ Lâm Nhu Uyển có con trai, dựa vào đứa con, Vệ gia cũng sẽ cho nàng ta nửa đời sau áo cơm vô ưu, nhưng nếu hài tử mất tích, nàng ta thực sự không còn gì để nương tựa.
“Chỉ có một khả năng.” Bạch Việt nhìn sắc mặt của Lâm Nhu Uyển càng ngày càng khó coi, cảm giác như đã tìm được vấn đề mấu chốt.
“Thế nào?”
“Vì nguyên nhân nào mà Vệ đại nhân phải thà chết còn hơn sống.”
Mặt Lâm Nhu Uyển trắng bạch như một tờ giấy.
“Sợ bị bại lộ.” Bạch Việt đơn giản nói: “Vệ thái phó đã chết, hài tử mất tích. Kết quả tồi tệ nhất đối với Lâm Nhu Uyển là bị đuổi ra phủ đi. Nhưng nếu Vệ thái phó còn sống, chuyện này sợ sẽ tồi tệ hơn…… Bởi vì Vệ đại nhân phát hiện ra bí mật của bọn họ.”
Cửa nhà đại trạch xưa nay mẫu bằng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-dai-ly-tu/3077551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.