Chương trước
Chương sau
Mạch Tiểu Miên hài lòng cúi đầu, tích cực uống hết bát canh, nói với dì Trương: "Canh này rất ngon, ngày mai tiếp tục nấu đi."

"Được thôi, mợ chủ."

Dì Trương rất vui dọn bát canh đi.

Kiều Minh Húc phát hiện, mình lại bị cô lừa thêm lần nữa, tức giận trừng mắt nhưng không làm gì được, kế hoạch duy nhất là đợi chút nữa lên giường trừng phạt cô một phen.

Hai người lên lầu.

Ai nấy tự đi tắm.

Mạch Tiểu Miên tắm xong đi ra, phát hiện đèn trong phòng lại được chỉnh thành màu ấm mập mờ, hơn nữa bên cạnh còn có máy phát nhạc đang mở bài hát vô cùng lãng mạn.

Kiều Minh Húc ngồi trên giường.



Chiếc áo ngủ đen của anh cố tình không thắt chặt, chỉ khoác hờ hững trên người, lộ ra cơ bắp cường tráng chắc nịch, còn có đôi chân dài, một chân trên giường một chân dưới đất.

Ánh mắt đen mang theo tia sáng mập mờ, như cười không cười nhìn cô, khoé môi cong lên...

Vừa tắm xong, Mạch Tiểu Miên thấy hơi lạnh, thoáng chốc máu nóng trào lên.

Cô nuốt nước bọt nhìn Kiều Minh Húc trên giường, có cảm giác muốn lên đó vật anh xuống ngay.

Nhưng cô là một người dè dặt, không thể làm ra hành vi dê xồm đó được.

Vì thế cô giả vờ bình tĩnh ho một tiếng, giả vờ ngây thơ hỏi: "Sao chỉnh đèn thành thế này vậy? Không sáng không tối. Ờ còn nữa, tại sao phải mở nhạc? Đột nhiên lãng mạn thế?"

Cô vừa nói vừa đi đến gần anh.

Càng đến gần, hơi thở trên người anh càng nồng, tim cô đập càng lúc càng mạnh, mặt cũng đỏ lên như có tật giật mình.

Nhưng, may là mở đèn mờ, chắc Kiều Minh Húc không thấy mặt cô căng thẳng và ửng hồng.

Nhưng không biết, bộ dạng của cô đã rơi hết vào mắt anh.

Trong lúc cảm thấy buồn cười anh cũng có chút căng thẳng.

Sợ mình lại như hôm qua, chưa công thành thì binh sĩ đã mềm nhũn, sau đó còn lên cơn động kinh.



Hôm nay trong lúc làm việc có thời gian rảnh rỗi, anh còn âm thầm lên mạng tra rốt cuộc đêm đầu tiên của người ta là như thế nào.

Sau đó tổng kết nghiên cứu một chút, nếu như vừa có thể tấn công cửa thành vừa có thể khiến cô đỡ đau.

Về mặt này, đàn ông luôn luôn là cao thủ không thầy tự thông, hơn nữa, anh còn đặc biệt nghiên cứu.

Vì thế, cũng nghĩ là nắm được nội dung chính rồi.

Chỉ đợi Mạch Tiểu Miên rơi vào lòng, khà khà.

Thấy Mạch Tiểu Miên sắp đi đến trước mặt anh, cô lại đột nhiên đạp trúng dép anh cởi ra.

Trượt.

Cơ thể mất cân bằng, đứng không vững, rồi ầm một tiếng, đầu đập về hướng anh.

Vị trí mặt và đầu đập vào lại chính là nơi quan trọng... Của anh.

Kiều Minh Húc như bị điện giật, cả người chấn động một chút, cơ thể xuất hiện dị dạng...

Mạch Tiểu Miên bỗng chốc cũng cảm nhận được.

Ối trời ơi!

Cô vội vàng ngẩng đầu, đứng vững, đỏ mặt, khàn giọng giải thích: "Không phải em cố ý đâu."

"Anh hy vọng là em cố ý!"

Kiều Minh Húc giơ tay ra ôm cô vào lòng, mờ ám nói.

"A, anh xấu xa quá!"

Mạch Tiểu Miên xấu hổ kêu lên, muốn vùng vẫy khỏi lòng anh nhưng bị anh ôm rất chặt...

"Anh còn muốn xấu xa hơn!"

Anh cười gian, cúi đầu tìm môi cô, bắt đầu tiến công chiếm cứ...

Phút chốc Mạch Tiểu Miên mất đi khả năng phản kháng, vứt đi dáng vẻ thích mà còn ngại đi, nhiệt tình đáp trả...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.