“Tôi đầy mặt nếp nhăn thì sao hả? Đầy mặt nếp nhăn thì không đẹp chắc?”
Mẹ Mạch liếc xéo cha Mạch một cái: “Nhớ năm đó, tôi chính là hoa khôi của khu chúng ta đấy.”
“Vấn đề là bây giờ đã biến thành hoa héo rồi.”
Cha Mạch không hề nể tình mà nói.
“Hừ, kể cả có là hoa héo, thì vẫn là hoa, nào có giống như ông già xấu xí như ông chứ?”
“Đúng rồi, tôi dù xấu, thì chẳng phải là đóa hoa như bà vẫn cắm ở trên người tôi đấy thôi?”
“Đó là do lúc trước mắt tôi bị mù, chứ không tôi đã gả cho Tiểu Hoàng rồi.”
“Ừ ừ, Tiểu Hoàng bây giờ về già thất bại, năm kia còn trúng gió mắt lé vẹo cổ, bà đi gả đi.”
“Ông lão già đáng chết này…”
…
Nhìn cha mẹ già lâu rồi mới đùa giỡn, Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười.
Bởi vì liên quan đến cô, hẳn là đã lâu rồi bọn họ không có dáng vẻ này.
Ba người về đến nhà.
Mẹ Mạch liền bắt đầu nói về Mạch Đồng Đồng, nói dạo này Đồng Đồng mua rất nhiều quần áo mới và giày, hỏi có phải Mạch Tiểu Miên cho Đồng Đồng tiền mua hay không.
Mạch Tiểu Miên hơi thắc mắc, tiền tiêu vặt mỗi tháng cô cho Đồng Đồng không nhiều lắm, mỗi lần gặp con bé, nhiều nhất cũng chỉ cho một hai trăm.
Bởi vì cô cảm thấy một học sinh trung học đang đi học, ăn mặc đều ở nhà, không cần dùng đến bao nhiêu tiền, cho nên chỉ cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637200/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.