Chương trước
Chương sau
Mạch Tiểu Miên không biết Lâm Ngọc đang nói gì trong điện thoại, nhưng từ biểu hiện của Kiểu Minh Húc có thể thấy cô ta sẽ không từ bỏ đoạn tình cảm này.

Nhưng cô cũng đã hạ quyết tâm, cho dù Lâm Ngọc có sinh đứa bé ra, cô cũng không thành toàn cho cô ta.

Cùng lắm, cô sẽ giúp Lâm Ngọc nuôi đứa bé.

Dù sao, chỉ cần là con của Minh Húc, cô sẽ coi nó như con đẻ của mình.

Kiều Minh Húc thấy cô đăm chiêu nhìn mình thì nắm lấy tay cô: "Tiểu Miên, đừng suy nghĩ lung tung."

Mạch Tiểu Miên bình tĩnh, cười nói: "Yên tâm, em sẽ không nghĩ lung tung."

"Thật?"

"Ừm, thật."

Mạch Tiểu Miên chớp chớp đôi mắt to như hai viên hắc diện thạch, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng: "Chúng ta đã xác định là sẽ ở bên nhau, thì không nên nghi ngờ lẫn nhau. Có việc gì phải nói cho nhau biết, có khó khăn gì thì cùng nhau vượt qua, hạnh phúc thì cùng nhau sẻ chia."

"Ừm, vợ chồng chung sống nên vậy, cha mẹ anh cũng là như vậy."

Kiều Minh Húc gật đầu.

"Chúng ta cũng phải như họ, nhưng em không giỏi như mẹ anh, không dịu dàng, hiền hòa như mẹ anh."

Mạch Tiểu Nhiên chớp mắt nói.

"Em là em, không cần phải giống ai cả."

Kiều Minh Húc giơ tay gõ vào chóp mũi nhỏ của cô: "Cô bé liều lĩnh, lúc nào làm người ta phải lo lắng!"

"Ai ui, chẳng lẽ anh còn muốn coi em như con gái mà nuôi sao? Lúc trước cha giao em cho anh, chẳng lẽ anh định thế chỗ của cha em luôn hả?"

Mạch Tiểu Miên cố ý nói.

"Anh đâu chỉ muốn làm cha em? Anh còn muốn làm chồng em nữa!"

"Vâng, ông xã đại nhân."

"Ừ, bà xã tiểu nhân."

"Ai tiểu nhân?"

Mạch Tiểu Miên tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Người nho nhỏ nên gọi tắt là tiểu nhân."

"Em không nhỏ."

"Thật không? Để anh xem lớn cỡ nào."

Mặt Kiều Minh Húc lộ ra nụ cười xấu xa, ánh mắt dán chặt vào ngực cô.

"Đồ lưu manh!"

Mạch Tiểu Miên vội vàng lấy tay che ngực, trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh càng ngày càng không đứng đắn."

"Trước mặt vợ mình, đàn ông không cần thiết phải đứng đắn."

Khóe môi Kiều Minh Húc cong lên một nụ cười xấu xa, anh ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: "Để lát về nhà, chúng ta làm chuyện không đứng đắn, được không?"

Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô.

Mềm mại.

Ngưa ngứa.

Như thể có hàng vạn con kiến đang bò vào lỗ tai cô, đi đến tận sâu trong tim, lan khắp cơ thể cô.

Khiến cô chỉ muốn rúc vào lòng anh, rồi sau đó có thể cảm nhận một loại sức mạnh nào đó.

Kiều Minh Húc thấy tai cô đỏ lên, rất đáng yêu.

Vừa mềm vừa hồng.

Khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng, xem mùi vị thế nào.

Anh bắt đầu thấy hối hận khi đi ăn ở ngoài.

Nên ăn ở nhà mới đúng.

Lúc muốn ăn tai cô, có thể bế cô lên tầng, đi vào phòng...

Anh vẫn nhe răng, cắn nhẹ vào vành tai ửng hồng của cô.

"Ưm..."

Đôi môi Mạch Tiểu Miên vì kích động mà hơi hé mở, nhẹ nhàng thốt ra một âm thanh vô cùng mềm mại đáng yêu.

Âm thanh này rơi vào tai Kiều Minh Húc giống như chất xúc tác...

Anh xoay mặt cô lại, dùng đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của cô, đầu tiên là cắn nhẹ, sau đó đưa đầu lưỡi vào, bắt đầu truy đuổi cái lưỡi đinh hương của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.