Chương trước
Chương sau
“Đồng ý không?”

“Đồng ý!”

Mạch Tiểu Miên gật đầu không hề do dự.

“Ngoan lắm!”

Kiều Minh Húc cúi đầu, khẽ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đợi lúc em có thể đứng lên, anh muốn bổ sung một hôn lễ.”

“Sao lại bổ sung?”

Mạch Tiểu Miên khó hiểu, bèn hỏi.

“Lúc đó, hai chúng ta đều không tình nguyện lắm, với lại rất tùy tiện. Anh muốn tổ chức một hôn lễ có thể khiến em cả đời khó quên, mỗi lần nghĩ đến sẽ cảm thấy hạnh phúc dạt dào.”

“Ồ?”

“Biểu cảm gì đây? Trông em như thể không tình nguyện lắm.”



Kiều Minh Húc thấy cô không vui vẻ như tưởng tượng, cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

“Không phải không tình nguyện, mà là quá vui mừng, không biết diễn tả tâm trạng thế nào.”

“Ý là em đồng ý rồi?”

“Ừm, đương nhiên em đồng ý.”

Mỗi cô gái đều mong muốn có một hôn lễ hạnh phúc, cam tâm tình nguyện, độc nhất vô nhị, lãng mạn giống như Châu Kiệt Luân và Côn Lăng vậy.

Nó sẽ làm sáng lên cuộc sống hôn nhân bình dị sau này.

“Thế thì hôn anh một cái, chứng tỏ niềm vui.”

Kiều Minh Húc kề sát mặt đến chỗ cô, nói.

Tai Mạch Tiểu Miên lại nóng lên, vội hôn lên má anh một cái.

Kiều Minh Húc vẫn chưa hài lòng lắm, quay sang hôn một cái lên má cô.

Vốn muốn hôn lên môi cô, nhưng sợ nhân viên phục vụ xuất hiện đột ngột sẽ ngượng lắm, cũng chỉ có thể làm vậy, quyết định về nhà rồi từ từ hôn.

Quả nhiên, nhân viên phục vụ lên món rồi.

Hai người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.

Nói tới nói lui, Mạch Tiểu Miên lại nghĩ đến Lâm Ngọc, trái tim như bị gai đâm.



“Minh Húc, anh thật sự muốn Lâm Ngọc bỏ đứa bé sao?”

Mình đã quyết định sẽ ký hợp đồng hôn nhân cả đời với anh, cô vẫn cảm thấy nên bàn chuyện này với anh, tránh để bản thân nghĩ nhiều, đoán mò.

Kiều Minh Húc giơ đũa gắp món chợt dừng lại, sau đó rụt lại, nghiêm túc nói với cô: “Đúng vậy.”

“Cô ta đồng ý không?”

“Vẫn chưa tỏ thái độ.”

“Lỡ như cô ta không đồng ý thì sao?”

“Anh và cô ta đã không thể ở cạnh nhau, cô ta không thể không đồng ý. Chuyện này không có ích gì với cô ta.”

“Anh không hiểu lòng phụ nữ.”

Mỗi lần Mạch Tiểu Miên nghĩ đến Lâm Ngọc, thấy ánh mắt tràn ngập đố kỵ của cô ta, cảm thấy chắc chắn cô ta sẽ không buông xuôi dễ dàng như vậy.

Nhưng bây giờ cô không hiểu rõ trái tim Kiều Minh Húc, cũng khá lo lắng.

Nghe cô nói vậy, Kiều Minh Húc cũng không dám chắc lắm.

Lỡ như Lâm Ngọc không đồng ý bỏ đứa bé thật, mình cũng không thể ép cô ta.

Nếu cuối cùng cô ta sinh đứa bé ra…

Nghĩ đến mấy vấn đề này, Kiều Minh Húc hơi đau đầu.

Anh lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Lâm Ngọc trước mặt Mạch Tiểu Miên.

Lần này gọi được, nhưng đầu dây bên kia lặng như tờ.

“Ngọc Ngọc?”

Kiều Minh Húc hỏi.

Vẫn không nói chuyện.

“Ngọc Ngọc, em suy nghĩ về ý kiến anh đưa ra chưa?”

“Minh Húc, anh cứ khư khư muốn bảo em bỏ đứa bé sao?”

Cuối cùng bên kia cũng truyền đến tiếng của Lâm Ngọc, trong sự bình tĩnh có lẫn đôi chút tuyệt vọng, không giống vẻ kiêu ngạo ngày trước hay cầu xin gì.

“Đúng vậy. Anh và em đã không thể ở cạnh nhau, nếu sinh con ra, thân phận sẽ khó xử lắm, không công bằng với đứa bé, cũng không tốt đối với em. Em không thể vì đứa bé mà huy đi cả đời mình được.”

Kiều Minh Húc khuyên nhủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.