Vì đằng trước đang có người nên cô rất xấu hổ khi bị anh yêu cầu gọi như vậy.
Kiều Minh Húc lại đe dọa: “Mau gọi đi chứ!”
“Ông xã…” Mạch Tiểu Miên thấp giọng khẽ gọi một tiếng, như thể đang làm chuyện xấu nên cứ liếc mắt nhìn sang Đàm Thủy Minh, thấy cô ta không để ý đến mình mới thầm thở ra một hơi.
“Ngoan!” Nghe cô gọi một tiếng như vậy, anh cảm thấy toàn thân khoan khoái hẳn lên: “Hôm nay anh sẽ về sớm và sang đón em tan làm. Đợi anh nhé.”
"Để chú Trương đón em là được rồi, anh cứ lo việc của anh đi.”
"Hôm nay anh cũng không bận lắm, có thể về sớm một chút."
"Anh còn sốt không?"
"Còn hơi uể oải chút thôi, nhưng căn bản đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
"Đừng tự lái xe nhé."
"Ừ, tài xế đang đưa anh đi.”
"Vậy thì tốt rồi.”
"Ừ, anh đi kiểm tra công trình đây, không tán gẫu với em nữa. Nhớ ăn trưa và ngủ nghỉ đúng giờ đấy nhé.”
"Dạ."
Trái tim của Mạch Tiểu Miên ấm áp và ngập tràn hạnh phúc sau khi nghe những lời nói ân cần vừa rồi của anh.
"Về đến nhà thì nhớ rửa mông cho sạch sẽ đấy nhé!”
"Gì cơ?" Cô đỏ mặt: “Đồ lưu manh!”
"Đừng nghĩ bậy nha, ha ha." Anh nhếch miệng cười rồi cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, nhưng trong đáy mắt lại phơi phới sắc xuân rạng rỡ. Đàm Thủy Minh ngẩng mặt nhìn cô, rồi lại cúi đầu xuống.
Còn một chốc nữa mới đến giờ tan sở nhưng Kiều Minh Húc đã đến công ty Mạch Tiểu Miên. Anh không đợi ở lối vào của đơn vị mà đi thẳng vào văn phòng của cô.
Hai mắt Đàm Thủy Minh sáng rỡ khi thấy dáng người cao lớn và đẹp trai của anh xuất hiện. Đôi mắt của Mạch Tiểu Miên cũng bất giác ánh lên niềm hân hoan, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười dịu dàng của anh: “Anh đến nhanh thế?”
"Ừ, đến gặp bà xã nên đương nhiên phải chạy hết tốc lực rồi.”
Anh đưa tay vuốt tóc cô, chẳng dè, bộ tóc giả của cô lỏng lẻo quá nên anh vừa chạm vào thì nó đã bị lệch sang một bên và để lộ ra mái tóc thật ngắn cũn cỡn ở bên dưới khiến cô trông rất kỳ quặc. Thấy thế, anh không nhịn được, cười phá lên.
Mạch Tiểu Miên không biết tại sao anh lại cười, ngơ ngác nhìn anh hỏi: "Anh cười cái gì?"
Anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp một tấm, đưa cho cô.
Cô nhìn bức hình, hét lên một tiếng “A” rồi giơ tay đánh anh: “Đồ xấu xa!”
Anh không né tránh, còn túm gọn hai tay của cô và đặt lên trước ngực của mình: “Bà xã à, đánh là hôn, mắng là yêu đây sao?”
Trong phòng còn có Đàm Thủy Minh. Cô ngại ngùng dùng hết sức rút tay về, liếc xéo anh và trầm giọng nói: “Không phải là đang ở nhà đâu đấy.”
"Được thôi, vậy chúng ta về nhà đi."
Kiều Minh Húc giúp cô đội lại bộ tóc giả và đẩy cô ra ngoài.
“Thủy Minh, tôi tan làm trước nhé.” Cô vừa đỏ mặt, vừa chào tạm biệt Đàm Thủy Minh.
Những hành động vừa rồi của cô và anh khó mà không khiến người khác nghi ngờ là đang ve vãn tán tỉnh nhau, vả lại còn xảy ra ngay trước mặt hậu bối, nên khiến cô vô cùng mắc cỡ.
"Dạ, chị Mai, anh Kiều, hai người đi thong thả.” Đàm Thủy Minh ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng đáp.
Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên ra ngoài. Đàm Thủy Minh nhìn theo bóng lưng của họ, đồng tử hơi co lại, thầm nghĩ: “Dựa vào cái gì mà Mạch Tiểu Miên vẫn có thể hạnh phúc như vậy chứ?”
Khi đến trước xe, Kiều Minh Húc khom người bế cô lên xe và đặt vào xe lăn dưới ánh nhìn chòng chọc của biết bao người vào giờ cao điểm tan tầm.
Sau khi giải tỏa nghi ngờ vào sáng nay, hai người đã xóa hết sự hục hặc và xa cách của một tháng trước, khôi phục lại tình cảm trước đây, hơn nữa quan hệ giữa họ dường như đã tiến thêm một bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]