Chương trước
Chương sau
Mạch Tiểu Miên không kìm được giơ tay ra, khẽ sờ tóc anh rồi dùng ngón tay vẽ lông mày, mũi, miệng, cằm... của anh.

Tất cả thứ này đều hoàn mỹ như thế.

Như nhà điêu khắc tài ba nhất tạc ra...

Cô lưu luyến nhìn hết mười mấy phút, lấy điện thoại ra, tắt đèn flash chụp lại dáng ngủ của anh, chuyển đến album riêng của cô. Web đọc 𝗇ha𝗇h tại ﹟ TR𝘶MTR𝗨Y E𝐍﹒𝒗𝗇 ﹟

Album giấu rất nhiều ảnh.

Cô không kìm được mở ra.

Đầu tiên là tấm dùng cho hôn lễ ngày hôm đó bọn họ ở tiệm áo cưới, thợ chụp ảnh giúp bọn chụp lại.

Hai người trên hình, vẻ mặt nhàn nhạt như hai người xa lạ.

Không có giao tiếp bằng mắt.

Hơn nữa, trên gương mặt anh cũng có chút mất kiên nhẫn.



Đương nhiên, cô cũng là mặt bất cần.

Rõ ràng là hai người không nên ở bên nhau lại díng vào nhau như vậy.

Nếu không phải mình ra tay cứu Kiều Thanh thì không có những ngày tháng va vấp sau này của bọn họ.

Có lẽ bây giờ anh kết hôn với Lâm Mỹ Ngọc.

Còn cô một là gả đại cho người đàn ông bình thường như Trần Diệp Thu, hai là vẫn bị mẹ ép xem mắt liên tục, sống cuộc sống gái ế lớn tuổi bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.

Không biết đến lúc mình ly hôn, người khác sẽ nói thế nào.

Cho dù là đồng cảm hay là vui mừng mình gặp nạn đều là việc khó tránh.

May thay bây giờ cha mẹ đang ở Hoàng Uyển chứ không phải khu nhỏ nhiều chuyện của thành thị.

Cha mẹ đang ở khu này, ngoài lo lắng chân của cô thì sống rất vui, nhất là ở trung tâm hoạt động của người già

Những thứ này đều là nhờ Kiều Minh Húc mới có.

Vì vậy, cô rất cảm ơn anh.

Vì cảm ơn, cô cũng rất đồng ý thành toàn cho anh và Lâm Mỹ Ngọc và cả đứa trẻ ấy, chứ không phải để bản thân trở thành gánh nặng của anh.

Mở tấm hình Kiều Mai Kim chụp lúc cô và anh bận rộn trong phòng bếp.

Anh mặc tạp dề, đổi một câu nói thịnh hành trên mạng thì đó là đáng yêu đáng yêu lắm.

Nhớ lại cảnh tượng ấm áp hôm đó anh nấu chính, cô phụ, mắt cũng ươn ướt.



Cô lật ra tấm ảnh dáng vẻ anh gợi cảm mặc quần bơi bên hồ bơi, cô nhìn đến mức rạo rực.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh hai người ăn kẹo bông gòn...

Khác với những tấm ảnh ban đầu.

Trong những tấm ảnh đó, biểu cảm của hai người hoà hợp vô cùng, mỉm cười như nhau.

Vốn nghĩ hai người đã từng bắt đầu ăn ý yêu nhau.

Kết quả...

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống lâng nữa.

"Tiểu Miên, vợ, Tiểu Miên, vợ..."

Miệng Kiều Minh Húc đột nhiên lẩm bẩm hai từ này, Mạch Tiểu Miên nghe mà tim rung lên, vội lau nước mắt trên mặt đi.

Vợ, anh gọi mình là vợ.

Nhớ lại hôm đó bị xã hội đen cướp, anh vừa đánh tên đó vừa mắng những câu như "Dám động vào vợ tôi, tôi cho anh chết".

Nhưng sau này anh không còn gọi mình là vợ nữa.

Nhưng những gì cô muốn là chỉ cần gọi một tiếng chồng, anh sẽ đáp lại.

Rõ ràng là chiêu bài khống chế anh!

"Chồng..."

Cô không kìm được khẽ gọi một tiếng.

"Ừm, Tiểu Miên..."

Không biết Kiều Minh Húc tỉnh dậy nghe thấy coi gọi hay đang nói mơ, anh lại nỉ non đáp lời cô.

Nghe thấy anh đáp lời, Mạch Tiểu Miên lại muốn khóc...

Cô thật sự không nỡ chia tay với anh.

Thật sự muốn gọi anh là chồng, anh gọi cô là vợ cả đời.

Cho đến ông, bà.

Kết quả đến cuối cùng, anh vẫn là chồng là ông của Lâm Mỹ Ngọc.

Còn cô, không biết sau này sẽ thành vợ ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.