Chương trước
Chương sau
Mạch Tiểu Miên không có phản kháng nào...

Cô cũng không muốn phản kháng!

Nếu như anh muốn, cô sẽ cho anh!

Kiều Minh Húc cũng cởi đồ ngủ trên người ra...

Cơ thể nóng hừng hực, ôm chặt lấy cơ thể hơi lạnh ấy...

Chỉ muốn hoà vào nhau...

Chỉ muốn hoà vào nhau...

Hai trái tim đập mãnh liệt, cách nhau bởi khoang bụng, va vào nhau.

Hai cơ thể cũng muốn va vào nhau.

Khi Kiều Minh Húc thẳng người muốn đâm vào người cô, Mạch Tiểu Miên đau đớn, không kìm được cau mày "Ây da" một tiếng, kêu lên...

Cô kêu như vậy khiến cho binh sĩ ý chí kiên cường, muốn tấn công thành trì căng thẳng co lại, rút ra...

Đôi mắt đỏ khiến người khác sợ hãi của Kiều Minh Húc mở ra nhìn cô bên dưới người mình một cái, buông đôi tay như gông xiềng ở eo cô ra, lật người, nằm sang một bên, không còn động đậy.

Cảm giác nặng nề trên người bỗng chốc tan biến.

Vốn muốn thở phào một hơi, nhưng lại khiến cô có cảm giác thất vọng vô cùng.

Đột nhiên nhớ đến một câu nói của Milan Kundera: Đời nhẹ khôn kham.

Cô cắn răng, quyết định mạnh dạn một chút, cô giơ đôi tay mình ra chủ động ôm eo anh, hôn lên môi anh...

Cơ thể của Kiều Minh Húc lại bắt đầu nóng lên phản ứng mãnh liệt, hơi thở trở nên gấp gáp, cơ thể bắt đầu nhấp nhô...

Cô dán chặt anh...

Kiều Minh Húc giơ tay ra lần nữa, muốn ôm chặt cô, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên đẩy cô ra, nói một câu: "Chúng ta đừng xảy ra chuyện gì hết thì tốt hơn!"

Mạch Tiểu Miên nghe vậy có cảm giác bất thình lình rơi từ trên mây xuống.

Dòng máu sôi sùng sục ấy nhanh chóng đông lại.

Anh chê cô rồi.

Anh không muốn xảy ra gì với cô.

Đúng vậy.

Ngay mai hai người phải mỗi người một ngả, cũng không nên xảy ra.

Hoặc là anh sau khi phát sinh quan hệ với mình, mình sẽ bám lấy anh, khiến cho anh và Lâm Mỹ Ngọc không thể sống cuộc sống hạnh phúc.

Ừm, nhất định là như vậy.

Anh nhất định là sợ mình trở thành hòn đá vướng chân trong cuộc sống của anh.

Được thôi!

Cô lặng lẽ ngồi dậy, nhặt quần áo ban nãy rơi vãi trên giường lên, mặc lại rồi xuống giường, dùng chăn quấn mình lại như kén tằm, hoàn toàn rút mình vào trong đó...

Kiều Minh Húc nhìn cô một cái, giơ tay gõ lên cái đầu vì phát sốt mà khốn nạn, ngồi dậy mặc lại áo ngủ, chân hơi lảo đảo bước vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, đầu anh nhớ lại dáng vẻ Mạch Tiểu Miên ban nãy dán chặt vào mình, bắt đầu giải phóng dục vọng của mình...

Ban nãy, anh muốn tiến vào cơ thể cô và hoà làm một với cô biết bao.

Nếu như không phải tiếng kêu đau đó của cô thức tỉnh cái đầu bị sắc dục làm mê muội của anh, khiến anh dừng lại cấp tốc thì có lẽ anh đã phạm sai lầm.

Nếu như anh không ở bên cô cả đời, anh cũng không muốn để lại vết tích trên cơ thể cô.

Như thế thì cô cũng có thể yêu người khác.

Để tránh không cẩn thận như Lâm Mỹ Ngọc, có con của anh rồi phải quay đầu ép dạ cầu toàn và sống cùng mình, đối với cô mà nói không công bằng.

Lỡ như cô không muốn sống với mình, bắt buộc phải phá đứa con đi thì tổn thương rất lớn với cơ thể cô.

Cho dù thế nào, vẫn nên để cô đi yêu người cô muốn yêu thoải mái.

Đây... chỉ là phát tiết ra vui sướng nhất thời mà thôi, cần gì phải để cô chôn vùi đau đớn này cả đời?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.